Chương 10: (Vô Đề)

Tư Côi băng qua khu phố trống trải, chạy như bay tới cuối con đường. Trên cửa có vài ổ khóa nhưng chỉ khóa một ổ. Cô lui về sau mấy bước, đá một phát văng cánh cửa. Hộp đêm tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ mờ mịt, không có một bóng ngưòi. Bỗng nhiên...

"Aaaa!"

Tại nơi sâu thẳm trong bóng tối vọng tới tiếng thét của Chân Ý. Tư Côi lập tức chạy vào, lao qua từng hành lang một, tiếng bước chân phía trước càng lúc càng rõ ràng, sắp chạm mặt rồi. Tư Côi nhìn không rõ lắm, tung cú đá giữa bóng tối. Người nọ phản ứng cực nhanh, giơ chân cản lại, đá cô qua một bên. Đây... không phải là cách đánh học ở Cục Cảnh sát sao?

Sau một giây im ắng...

"Chân?"

"Tử Quỷ?"

Một giây sau...

"Sao cậu lại ở đây?"

"Cậu chạy vào đây làm gì?" "Tớ tìm cậu mà."

"Tớ đang bắt người."

"Cậu nói trước đi."

"Cậu nói trước đi."

Chân Ý phì cười, mở đèn pin trên điện thoại di động, đung đưa trước mặt mình: "Chị cảnh sát vô dụng ơi, chị không ở ngoài ngăn nghi phạm, còn chạy lung tung vào đây làm gì chứ. Được rồi, người ta chạy mất rồi. Tại chị cả đấy."

Tư Côi trợn ngược mắt: "Vào đây nhặt xác cậu đấy."

"Lại trừng mắt, có bản lĩnh cậu trừng tới Thái Bình Dương cho tớ đi. Xí!"

Tư Côi nhìn cô: "Chân, trán cậu chảy máu rồi!"

"Chuyện nhỏ." Chân Ý sờ trán mình, "ôi chao" một tiếng: "Đụng vào xương mày rồi, thằng nhãi Sách Lỗi kia khỏe thật đấy!"

"Dù gì hắn ta cũng là đàn ông, đừng ảo tưởng cậu còn là thanh niên trai tráng nữa có được không?" Tư Côi không biết nói sao. "Đã bảo cậu đừng nói nhiều, đừng ép hắn cuống lên. Chẳng may hắn ra tay ác độc, giết cậu rồi tớ xem cậu tìm ai khóc đây."

Chân Ý biết bạn mình lo lắng, bật cười: "Ai ngờ hắn nhanh trí như vậy, chẳng nói gì cả. Không phải tớ muôn moi thêm vài lời sao?"

Đây là vụ án đầu tiên Tư Côi chịu trách nhiệm chính, Chân Ý hy vọng cô ấy hoàn thành tốt đẹp. Tư Côi cũng hiểu, cả hai đều biết rõ trong lòng, không nói gì nữa. Lúc gần tới cửa, Tư Côi chợt vỗ đầu: "Nguy rồi, chắc Đường Vũ đã chạy mất tiêu rồi."

"Dốt quá!"

Hai người dốc hết sức lực như năm đó, chạy hết cả con phố với tốc độ chạy nước rút một trăm mét. Bất ngờ thay, Đường Vũ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên xe, không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn. Tư Côi dẫn Đường Vũ trở về lấy lời khai, còn Chân Ý đến bệnh viện xử lý vết thương.

Trên đường cô nhận được điện thoại từ trợ lý của Tống Y, cô ta quay phim treo dây thép bị gãy chân, đã phẫu thuật thành công nhưng muốn tìm luật sư đòi đoàn làm phim bồi thường. Chân Ý nín thinh, thật không rõ Tống Y nghe lọt bao nhiêu câu cô nói, đã nói mấy trăm lần cô là luật sư hình sự rồi mà. Cô liên hệ nhờ Dương Tư đi tìm hiểu tình hình.

Chân Ý bình tĩnh vác khuôn mặt máu me đến bệnh viện, thu hút vô số ánh mắt. Xương mày bị thương chính là vậy, máu chảy thành sông trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra lại không sao cả.

Đại sảnh bệnh viện đông nghìn nghịt, trước giờ cô không để ý đến người lạ, nhưng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Tại bệnh viện cũ kỹ này, người như vậy tự tạo thành phong cảnh.

Là Ngôn Cách! Không trong trang phục bác sĩ nữa, anh mặc đồ thể thao thoải mái, trông điềm đạm dễ gần hơn trước nhiều.

"Ngôn Cách!" Đương nhiên cô chú ý tới anh trước, lao qua như gió cuốn, vọt đến trước mặt anh, mang khuôn mặt đầy máu cười tủm tỉm với anh.

Ngôn Cách hơi sững sờ. Cô luôn xuất hiện bất chợt tại thời điểm khó bề tưởng tượng nhất.

"Thật trùng hợp, thật có duyên, vậy mà lại có thể gặp nhau ở đây."

"Em lại bị ngươi ta đánh rồi." Anh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!