Vốn dĩ Thi Hảo muốn từ chối lời đề nghị này của Lương Tây Kinh nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt của anh thì ngay lập tức cô không thể thốt ra được câu từ chối.
Thi Hảo im lặng không nói gì trong vài giây, sau đó hỏi: Anh muốn ăn gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tây Kinh: Tùy em.
...
Thi Hảo nghẹn lời, đang định nói anh, Lương Tây Kinh lại nói thêm: Em quyết định đi.
Cô chọn món gì anh cũng đều đồng ý ăn.
Nghe anh trả lời như vậy, Thi Hảo không nhịn được mỉa mai:
"Thế tôi chọn ăn món Nhật thì anh cũng chịu à?"
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú:
"Em muốn ăn món Nhật à?"
Ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa với nhau như thể muốn đọ sức phân thắng bại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vài giây, cuối cùng người không chịu nổi phải chuyển mắt nhìn đi hướng khác vẫn là Thi Hảo: Tôi đã ăn cơm rồi. Cô nhấn mạnh:
"Lát nữa tôi còn bận việc, chúng ta ra ngoài cửa ăn đại chút gì đó thôi được không?"
Lương Tây Kinh ừ một tiếng:
"Lát nữa em có hẹn à?"
Thi Hảo: ... Ừ.
Lát nữa cô phải đi đón Ôn Ỷ, cũng xem như là có hẹn.
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh chìm vào im lặng.
Anh không nói lời nào, Thi Hảo cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người im lặng đi tới một quán ăn nhỏ nằm ngoài cửa khu dân cư mà họ đã từng đi ăn với nhau, hương vị cũng không tồi.
Lúc này đã quá giờ cơm, trong quán ăn không còn bóng một người khách nào.
Thi Hảo chủ động đi vào trong quán trước, tìm chỗ ngồi xuống:
"Anh chọn đồ đi, tôi không đói."
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái:
"Em không muốn gọi gì hết à?"
Thi Hảo nghĩ đến thói quen ăn uống giống nhau của hai người, cô quay đầu nhìn bảng thực đơn treo trên tường:
"Vậy thì tôi uống ít nước."
Lương Tây Kinh báo lại với chủ quán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!