Ánh nắng buổi chiều vô cùng chói mắt, mây trắng dưới bầu trời xanh chất chồng như núi, chúng mềm mại giống như những chiếc kẹo bông gòn.
Khi Lương Tây Kinh đến quán cà phê, anh lập tức nhìn thấy Thi Hảo đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, hôm nay Thi Hảo ăn mặc vô cùng giản dị, cô mặc một chiếc quần jeans màu sáng và một chiếc áo len lệch vai màu trắng nhìn có vẻ đơn giản thoải mái.
Từng mảng nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào người cô, phác họa lên khuôn mặt dịu dàng khiến cho cả cơ thể cô trông có vẻ mềm mại lạ thường.
Lương Tây Kinh đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một lát rồi mới nhấc chân bước vào bên trong, bước đến gần vị trí bên cạnh cô.
...
Ánh mặt trời vô cùng dễ chịu khiến cho Thi Hảo ngồi trên ghế thôi mà suýt nữa đã ngủ thiếp mất.
Tối hôm qua đi ngủ khá là muộn nhưng sáng nay cô lại dậy rất sớm, bỗng nhiên có một mùi thơm vô cùng dễ chịu xộc thẳng vào trong mũi khiến động tác của Thi Hảo hơi dừng lại, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của người đang đi đến bên cạnh mình.
Sau vài giây im lặng ánh mắt của Thi Hảo lại dính chặt lên bộ quần áo mà Lương Tây Kinh đang mặc trên người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay anh... Cô chớp chớp mắt cúi đầu nhìn chiếc quần jeans rộng thùng thình mà anh ít khi mặc đến, sau đó lại nhìn chiếc quần jeans rộng rãi có màu sắc gần giống trên người mình:
"Mặc theo phong cách sinh viên đại học đấy à?"
Buổi sáng hôm nay Lương Tây Kinh đi câu cá cùng với ông cụ, anh tiện tay lấy một chiếc áo hoodie không mũ và một chiếc quần jeans trong phòng để đồ mặc lên.
Anh vừa xuống núi cũng không về nhà một chuyến để thay quần áo mà đã vội vã đi đến chỗ Thi Hảo ngay.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhướng mày hỏi lại: Em không thích à?
... Không phải. Thi Hảo ngước mắt nhìn lên rồi thành thật nói:
"Em rất thích, nhìn vô cùng trẻ trung."
Hiếm khi cô được nhìn thấy một Lương Tây Kinh trẻ trung đến như vậy.
Lương Tây Kinh: ...
Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thi Hảo, quả nhiên khác hẳn với những biểu hiện ngày thường của cô. Lương Tây Kinh tự làm cho bản thân khó chịu mà hỏi một câu:
"Bình thường nhìn anh già lắm à?"
Thi Hảo không nói nên lời, cô bình tĩnh trả lời anh:
"Tổng giám đốc Lương, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi đấy, anh nói xem?"
... Lương Tây Kinh đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà vỗ vào đầu cô một cái.
Thi Hảo bị đau nên cũng bắt đầu cười nhạo anh:
"Anh thẹn quá hóa giận hả?"
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô một cái sau đó lại đột ngột chuyển sang một chủ đề khác: Còn uống nữa không?
Thi Hảo nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!