Trịnh Tư Vận không nghĩ bây giờ mình có thể kết bạn thân thiết gì. Hôm nay cũng không có tiết tự học buổi tối nên sau khi tan học, cô bé chỉ đơn giản thu dọn sách vở trên bàn rồi đi ra khỏi lớp.
Quả nhiên là Nghiêm Dục đã xem nhẹ tính hiếu kỳ của bản thân.
Đoán rằng chú của mình có thể là người quen cũ với mẹ của Trịnh Tư Vận nên cậu ta bắt đầu vô thức để ý đến Trịnh Tư Vận nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Nghiêm Dục vẫn chưa bắt chuyện với cô bé. Cậu ta thực sự không biết nên nói như thế nào mới phải. Chẳng lẽ Trịnh Tư Vận cũng không biết chút nào về quá khứ của mẹ mình giống cậu ta không biết liệu cha mẹ mình có người yêu cũ trước khi họ kết hôn hay không?
Người lớn thường không thích nói với họ những điều này.
Trịnh Tư Vận thật sự không muốn trở thành một trong những con cá mòi đóng hộp. Vậy nên cô bé nhấc chân đi về phía bên kia mà không cần suy nghĩ.
Khi Trịnh Tư Vận phát hiện ra Nghiêm Dục thì cậu ta đã đi theo cô bé được một lúc rồi. Trịnh Tư Vận nhíu mày nhìn cậu ta một cách nghi ngờ.
Thật ra cô bé cũng không xa lạ gì với Nghiêm Dục. Sau khi đi với người đàn ông đó tới dự tiệc tối, cô bé mới nhận ra trên đời này không có sự bình đẳng. Đâu đâu cũng có sự phân biệt giai cấp. Cô bé nghĩ rằng dù sao cũng không làm gì được người đàn ông kia, mình vẫn nên lễ phép bắt chuyện với Nghiêm Dục thì hơn.
"Anh biết Tập đoàn Thành Nguyên đúng không? Giáo sư đã lấy tập đoàn này ra để phân tích trong lớp đấy. Ông chủ của Tập đoàn Thành Nguyên chính là chú của Nghiêm Dục."
"Mặc dù là cháu trai nhưng người trong ngành đều biết Nghiêm Dục chính là người thừa kế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chủ tịch Nghiêm đó chưa kết hôn và cũng không có con."
Sau này Trịnh Tư Vận mới nhớ ra mình và người tên Nghiêm Dục đang được mọi người nịnh bợ này vốn là bạn học hồi cấp hai. Nhưng vì cô bé mới chuyển đến, cũng mới chỉ trở thành bạn học của cậu ta chưa đầy một năm nên trong trí nhớ thì cô bé thì mình chưa từng nói chuyện với cậu ta lần nào. Đời trước sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp ba, Trịnh Tư Vận đến thành phố khác, chỉ nghe nói là Nghiêm Dục được chú của cậu ta gửi ra nước ngoài.
"Cậu đi theo tôi à?"
Nghiêm Dục thề rằng, trong mười lăm năm sống trên đời, cậu ta chưa bao giờ xấu hổ như này bao giờ.
Cậu ta điên cuồng lắc đầu.
Không, không, cậu ta không phải là một tên cuồng theo dõi người khác.
Tuy nhiên, sự thật là cậu ta không thể giải thích hành vi hiện tại của mình. Cũng may Nghiêm Dục là người thông minh nhanh trí nên đã nhanh chóng tìm được ra lý do. Cậu ta dùng giọng điệu không tự nhiên lắm nói: "Tôi chỉ... muốn xin lỗi cậu thôi."
Trịnh Tư Vận: "Cậu nói cuộc thi kia hả?"
Cô bé nói thêm: "Không có gì, cậu không phải xin lỗi tôi đâu. Lúc đó đầu óc tôi cũng không tập trung nên giáo viên mới hiểu lầm thôi."
Đối mặt với một ông chủ tương lai trong ngành sản xuất, mặc dù không muốn mặt dày nói chuyện nhưng cô bé vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với cậu ta.
Ít nhất là không kết thù với cậu ta.
Nghiêm Dục là người hai mặt. Trước mặt chú mình cậu ta nhút nhát như một con chuột, còn khi ở bên ngoài thì lại cực kỳ hống hách trước mặt người khác.
Cậu ta không dám thử chú mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta không dám thử Trịnh Tư Vận.
"À, tôi cũng có lỗi mà. Nhưng tôi nghe nói giáo viên đã gọi cha mẹ của cậu tới." Nghiêm Dục giả vờ thở dài nhưng vẫn nhìn Trịnh Tư Vận chằm chằm: "Chú của tôi cũng tới. Mà cũng không trách giáo viên được, mẹ tôi ra nước ngoài nghỉ mát rồi, cha tôi thì bị chú tôi cử đi Nam Phi, còn ông bà nội tôi thì không có thời gian đến."
Trịnh Tư Vận: "?"
Nói chuyện này với cô bé làm gì?
Hình như… Bọn họ cũng không thân thiết lắm mà đúng không?
Nghiêm Dục tiếp tục nói: "Chú tôi là một người khá đáng sợ. Tôi không biết chú ấy có dọa mẹ cậu sợ không. Tôi nói cho cậu biết chuyện này nè, ông nội tôi là một người rất khó chiều, thế mà ông ấy cũng chỉ dám quở trách sau lưng chú tôi thôi. Mỗi khi chú đến, ông đều không dám hó hé chút nào. Cậu thấy tôi khá cao đúng không? Nhưng chú tôi còn cao hơn tôi cơ. Chú ấy gần mét chín lận đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!