Sau khi đến thẩm mỹ viện, Trịnh Vãn bắt đầu công việc bận rộn của mình, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ trưa xong đã có một vị khách mới đến. Người phụ nữ này đeo khẩu trang, trông có vẻ không thoải mái lắm nên đang ngồi dựa vào ghế. Sau khi Tôn Vi mang trà đến, Trịnh Vãn khẽ gật đầu với cô ấy. Cô ấy đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Ít nhất là trước tuổi ba mươi hai, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể tham gia vào các công việc như "bán hàng" hay "kinh doanh". Hiện tại có thể coi như cô đã đột phá bản thân rồi. Cô không giỏi việc giao tiếp xã hội, cũng không có nhiều bạn bè. Bây giờ cô cũng chỉ thường xuyên liên hệ với một hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn kết hôn sớm, cũng sinh con sớm, đến khi con gái một tuổi mới bắt đầu tìm việc làm. Cô làm việc ở một văn phòng bình thường, là một nhân viên bình thường trong một công ty nhỏ, cả ngày cũng chỉ tiếp xúc với vài người.
Khi Trần Mục còn sống, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, việc cô đi làm giống như đang giết thời gian vậy.
Anh ấy mất rồi, cô không thể giống như trước nữa, đồng lương công việc đó không đáng là bao, không đủ để trang trải cuộc sống của cô và con gái.
Sau nhiều lần quyết tâm, cô mới quyết định từ chức. Nhưng khi đó cô đã ba mươi ba tuổi, rất khó tìm được việc làm. Tình cờ một lần đi ngang qua thẩm mỹ viện cô thường đến, chủ thẩm mỹ viện đã nhận ra cô. Trước khi Trần Mục qua đời, cô sống vô tư vô lo, là người thích chưng diện, một tháng phải có vài ngày đến thẩm mỹ viện để chăm sóc mặt.
Trò chuyện xong, chủ thẩm mỹ viện nói thẩm mỹ viện đang thiếu người, nếu cô có hứng thú có thể đến thử.
Thế là cô làm công việc này được gần năm năm rồi.
Trịnh Vãn rất kiên nhẫn và dịu dàng với khách hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, người phụ nữ buông lỏng cảnh giác, giải thích ý định đến đây của mình: "Mấy năm trước tôi đã dùng axit hyaluronic của người khác. Họ nói với tôi rằng đó là axit hyaluronic được quảng bá rất phổ biến! Lúc đầu hiệu quả rất tốt, nhưng sau khi dùng vài lần thì bất ngờ mặt tôi bị biến thành như này. Tôi cảm thấy…" Nước mắt cô ấy ứa ra: "Tôi cảm thấy mặt của tôi trống rỗng."
Trịnh Vãn cẩn thận nhìn mặt của cô ấy.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Là Ogilvy à?"
Người phụ nữ ôm mặt, bật khóc.
Để làm dịu bầu không khí, Trịnh Vãn nhẹ nhàng nói: "Khi còn học đại học tôi cũng đã từng bị nhét tờ rơi quảng cáo thuốc một thời gian. Trên tờ rơi nói loại thuốc đó rất tuyệt vời, có một số đàn chị dùng nó cũng có hiệu quả tốt."
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hỏi: "Vậy cô cũng dùng nó sao?"
Trịnh Vãn cũng không muốn nói dối cô ấy, vì vậy cô lắc đầu: "Bạn trai tôi lúc đó, cũng là chồng tôi sau này không yên tâm nên đã đi tra rất nhiều tài liệu. Bản thân tôi cũng sợ nên đã không dùng. Tôi nói điều này vì muốn nói với cô rằng ở trong nước chưa cấm hoàn toàn việc sử dụng một số loại thuốc, nhưng nhiều cơ sở tư nhân trong các thẩm mỹ viện vẫn đang bán nó.
Bây giờ trong một số ca giải phẫu cũng đã dùng Ogilvy, vì vậy cô cũng không cần lo lắng quá, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Vậy các cô có thể chữa khỏi cho tôi không?"
"Tôi vẫn đề nghị cô đi bệnh viện hạng ba đi thì hơn. Dù sao cũng là giải phẫu, cô càng phải nên cẩn thận hơn một chút. Nếu sau này còn hứng thú thì cô có thể quay lại đây."
Rõ ràng là người phụ nữ đã nghe lọt tai. Thật ra nếu Trịnh Vãn không nói thì dù có bình tĩnh lại rồi cô ấy cũng không cảm thấy yên tâm hơn chút nào. Nhưng khi Trịnh Vãn nói ra, cô ấy đột nhiên cảm thấy an tâm, bèn để lại phương thức liên hệ cho Trịnh Vãn. Trước khi rời đi, cô ấy còn khóc thút thít nói: "Tôi sẽ đến chỗ cô ngay sau khi khỏi hoàn toàn."
Trịnh Vãn mỉm cười vẫy tay. Đến khi người phụ nữ kia đi vào thang máy và cửa lại đóng lại, cô mới xoay người về lại thẩm mỹ viện.
Buổi chiều lại có vài lượt khách đặt chỗ qua mạng.
Khi Trịnh Vãn rảnh rỗi để cầm điện thoại của mình lên thì đã sáu giờ rưỡi rồi.
Trần Đoan gửi tin nhắn nửa giờ trước hỏi cô có muốn anh ta tới đón không.
Họ đều bận công việc, mặc dù đã thêm WeChat nhưng cũng không tán gẫu nhiều.
Trịnh Vãn hơi nghiêng đầu. Cô đang chỉnh sửa tài liệu nhưng chợt nhớ đến người đã giới thiệu mình cho anh ta. Thế là cô bấm số gọi cho Trần Đoan. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Đây là cuộc gọi đầu tiên của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!