Đối với Trịnh Tư Vận mà nói, Trịnh Vãn là mẹ của cô bé. Khi còn là một phôi thai cô bé đã dễ dàng có được tình yêu và sự dịu dàng của Trịnh Vãn rồi.
Đương nhiên cô bé biết mẹ mình có khuôn mặt xinh đẹp. Từ nhỏ đến lớn lời cô bé nghe được nhiều nhất chính là "Tư Vận xinh xắn ghê, đẹp giống mẹ con bé, thông minh tài giỏi giống cha". Điều tiếc nuối nhất chính là ảnh chụp chung của cô bé và mẹ quá ít. Mỗi ngày đều nhìn thấy người thật, nhưng ảnh chụp chung lại không mấy tấm.
Có một lần bạn thân vô tình nhìn thấy ảnh chụp của mẹ con cô bé cũng không nhịn được kêu lên: "Trời ạ Tư Vận, đây là mẹ cậu sao? Dì đẹp thật đấy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bạn này còn nói: "Thật ra cậu và mẹ cậu rất giống nhau nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau… Tôi cảm thấy mẹ cậu đẹp hơn cậu. Nói như này đi, cậu đã xem phim truyền hình chưa? Nữ chính và mẹ của nữ chính rõ ràng là cùng một người diễn nhưng mẹ của nữ chính lại cực kỳ thi vị, cũng xinh đẹp hơn. Trước đây tôi cũng không hiểu lắm, mãi đến khi nhìn thấy ảnh chụp chung của cậu với mẹ cậu."
Xã hội hiện đại cũng sẽ lo lắng tới chuyện tuổi tác, giống như qua ba mươi tuổi thanh xuân sẽ không còn nữa.
Nhưng chỉ có người đi qua giai đoạn này mới biết được, thời gian có lẽ sẽ tạc ra dấu vết trên khuôn mặt. Nhưng cùng lúc đó, chỉ cần đối mặt với tâm trạng bình thản, thong dong, nó cũng sẽ ban cho một món quà nhất định. Trịnh Vãn của bây giờ tất nhiên không còn sự ngây thơ e lệ thời còn trẻ nữa nhưng mỗi hành động giơ tay nhấc chân lại mang lại cảm giác ý nhị khiến ánh mắt của người khác phải lưu luyến khó quên.
Trần Đoan rũ mắt xuống nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động.
Thật ra anh ta không quá quan tâm đến chuyện hôn nhân cưới gả, thậm chí cũng chuẩn bị tâm lý độc thân rồi. Lần này cô họ muốn giới thiệu cho anh ta, xem mắt cũng phải chú ý điều kiện tương đương. Một người chưa kết hôn, một người góa chồng mang theo con vốn đã vô cùng không xứng đôi rồi. Nếu là người khác có thể đã quay đầu rời đi lâu, chỉ là anh ta không như thế, vẫn ngồi nghe cô họ giảng giải…
"Cô đã nhìn Tiểu Vãn từ nhỏ đến lớn, thật sự là không chỗ nào chê. Cô cũng đã nhìn thấy chồng trước của con bé rồi, nói là hạc giữa bầy gà cũng không quá đáng. Nếu như chồng của con bé còn sống thì đã khác rồi. Sáu năm trước lúc chồng con bé mới mất, không biết có bao nhiêu người muốn giới thiệu đối tượng cho con bé đâu. Nghe nói có người rất thích Tiểu Vãn, còn nói chỉ cần kết hôn sẽ đối xử với con gái con bé giống như con mình sinh ra.
Tương lai sẽ chu cấp cho con gái con bé ra nước ngoài du học và chuẩn bị đồ cưới cho nữa."
"Nhưng con bé không đồng ý. Sau đó mẹ con bé có nói với cô rằng con bé không muốn con mình bị uất ức. Một mình con bé cũng có thể chăm sóc con gái thật tốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mấy năm nay con bé sống cũng rất vất vả, vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con cái. Nhưng không nghe con bé oán trách câu nào, xử lý trong ngoài gọn gàng ngăn nắp, cũng nuôi con gái rất tốt. Sau này cô bé còn thi vào được trường học danh tiếng nữa."
Những lời này làm ấn tượng ban đầu của Trần Đoan với Trịnh Vãn là một người mẹ đơn thân kiên cường dẫn theo con gái sống một cách độc lập, tính cách cứng cỏi.
Anh ta tán thưởng kiểu người như vậy nên đã đồng ý với lời của cô họ.
Mãi đến khi cô họ muộn màng nhận ra rằng anh ta đã kết bạn WeChat với đối phương rồi mới gửi hình qua cho anh ta.
Người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn về phía ống kính. Cô mặc váy liền áo không thể đơn giản hơn, tóc dài buông xuống đầu vai, da thịt trắng như tuyết, mi mục như họa, cực kỳ giống giai nhân khuynh thành mà Trần Đoan nhìn thấy ảnh cũ trên báo. Đối với anh ta mà nói đúng là phổ cập kiến thức về cái đẹp.
Nghe được tiếng bước chân, anh ta úp điện thoại di động xuống rồi đặt ở trên bàn làm việc.
Bạn thân bực bội kéo cà vạt rồi mới ngồi xuống rồi nhíu mày nói: "Ngày nào cũng họp, dây dưa không dứt."
Trần Đoan không để ý đến anh ta, chỉ nhìn về phía màn hình máy tính.
"Nghe nói cậu muốn xem mắt." Bạn thân đổi thái độ buồn bực trước đó, khuỷu tay đặt lên bàn: "Cho cậu đồ tốt này."
Nói xong, anh ta đưa ra hai tấm vé ăn tối.
Trần Đoan nhìn lướt qua, còn chưa kịp hỏi đã nghe bạn thân kéo dài giọng bùi ngùi nói: "Đây là vé ăn tôi nghĩ nát óc mới lấy được đấy. Vé ăn của tầng cao nhất nhà hàng Thịnh Quan. Trên thị trường phải tốn con số này mới lấy được đó."
Anh ta giơ tay bày ra một con số.
Tất nhiên Trần Đoan không muốn nhận: "Không cần đâu, nhà hàng bình thường là được rồi."
"Không được." Bạn thân rất cố chấp: "Dù sao thì tôi cũng đã đặt trước rồi Chúng ta bận rộn như rồng thấy đầu không thấy đuôi, ai biết lần xem mắt đáng tin tiếp theo là khi nào. Cậu cứ coi nó là lần nghiêm túc cuối cùng đi. Vợ tôi đã tính cho cậu rồi. Lần này cậu có thể gặp được duyên trời định đấy, phải nắm chắc cơ hội."
Trần Đoan im lặng.
Bạn thân chợt cảm thấy ngạc nhiên. Người tiết kiệm như Trần Đoan thế mà lần này lại không từ chối nữa ư?
"Cậu xem ảnh rồi hả? Thấy ưng mắt à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!