Trịnh Vãn khó nén nỗi sự ngạc nhiên.
Qua nhiều năm rồi, có rất nhiều thói quen của cô không thay đổi, lúc ngạc nhiên sẽ vô thức siết chặt tay lại.
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Quân Thành lướt từ khuôn mặt cô xuống ngón tay xách túi rác của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Túi rác rất nặng, ngón tay cô bị siết trắng bạch cả ra.
Không chỉ có thời gian thiên vị cô mà dường như người bên cạnh cô cũng thương yêu cô hơn gấp đôi. Năm đó, rõ ràng học hành nặng như thế mà anh vẫn dành chút thời gian giải quyết nhiệm vụ đi đổ rác cho cô.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Trịnh Vãn đã điều chỉnh cảm xúc xong.
Cô không còn là cô năm đó từ lâu rồi, hai mươi năm qua cũng không phải nháy mắt một cái là qua, cô đã bị cuộc sống mài giũa trở nên thong dong hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cúi đầu, để hở một phần cổ, yếu ớt như trong ký ức: "Chờ tôi một lát."
Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt lạnh nhạt.
Trịnh Vãn đi tới thùng rác, gió thổi tung làn váy cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra cô không biết Nghiêm Quân Thành có ý gì, trông có vẻ anh vẫn nhớ ra cô nhưng tại sao lúc ở văn phòng lại tỏ vẻ xa lạ chưa từng gặp cô chứ?
Đương nhiên điều này không quan trọng, cô không hề cảm thấy quan hệ của bọn họ cần phải gặp mặt ôn chuyện xưa.
Cô hiểu anh, anh không nhàm chán tới mức muốn trả thù cô.
Nếu căm giận chuyện chia tay với cô thì hai mươi năm dài dằng dặc đã đủ để anh buồn xuôi những khúc mắc không trưởng thành ấy rồi.
Sau khi vứt rác xong, cô quay lại với tâm sự nặng nề.
Cửa xe đã mở ra.
Cô lại do dự đứng bên cạnh xe: "Anh có chuyện gì không?"
Không thấy tài xế trên xe đâu cả.
Nghiêm Quân Thành dựa lưng vào ghế, hời hợt liếc qua cô một cái, giọng điệu không rõ cảm xúc ra sao: "Có, bên ngoài lạnh, ngồi vào đây đi."
Anh quen với việc ra lệnh.
Trong mối tình ngây ngô hồi đó cũng thế, Trịnh Vãn yếu đuối không có chủ kiến, anh nói gì cô nghe nấy, lúc trước tất cả mọi người bao gồm cả Nghiêm Quân Thành đều cho rằng cô sẽ không rời xa anh, cô sẽ nằm trong lòng bàn tay anh, giống như cây tơ hồng, chỉ có thể leo bám vào cây cao gần nhất.
Nhưng mọi người quên rằng, trong sinh học, nó còn có tên khác là "dây thắt cố trí mạng".
Nó phụ thuộc vào loài thực vật mà nó ký sinh, tiện đà hấp thụ chất dinh dưỡng và nước từng chút một, cho đến khi bao trùm hoàn toàn.
Cây chủ nặng thì chết.
Trịnh Vãn do dự thoáng qua rồi, vươn tay chống hờ lên cửa xe, cô thấy hơi lạnh, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn, lúc này ngón tay cô đã bị lạnh cóng tái mét rồi, sau khi cô lên xe, Nghiêm Quân Thành ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không gian chiếc Lincoln đủ rộng, Trịnh Vãn dè dặt ngồi phía đối diện cách xa anh hơn một chút.
Cửa xe được đóng lại, ngăn chặn nhiệt độ thấp bên ngoài.
Trịnh Vãn hơi cúi đầu, hai tay luống cuống đặt trên đầu gối.
Mấy năm gần đây, cô cũng từng tiếp xúc với người khác nhưng trong số những người đó không hề có Nghiêm Quân Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!