Chương 5: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nghiêm Dục cảm thấy mình đã chạm tới cánh cửa của thế giới mới nhưng cậu ta không dám xông vào dò hỏi.

Thấy tâm trạng ông bà không tốt, cậu ta nghĩ ngợi mấy giây rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Sau khi đi ra khỏi phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, cậu ta ngồi ở cạnh bồn hoa, do dự chốc lát, rút điện thoại ra nhắn tin cho bạn mình: [Hỏi cậu một chuyện, cậu và Trịnh Tư Vận có thân nhau không?]

Bên kia trả lời lại ngay tức khắc: [Cậu hỏi cái này làm gì?]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Dục: [Hỏi chơi thôi, hơi tò mò về cô ấy.]

Đối phương là bạn thân nhiều năm của cậu ta – Đặng Mạc Ninh, họ học cùng một trường mẫu giáo, mấy năm gần đây đều không tách nhau ra.

Đặng Mạc Ninh: [Không thân.]

Vào lúc này các mối quan hệ của học sinh cấp hai đã phân biệt rõ ràng rồi, huống hồ Trịnh Tư Vận còn chuyển từ trường khác đến, sao có thể quen thân với học sinh kém như bọn họ được chứ?

Nghiên Dục: [Thế chắc chắn cậu cũng biết ít nhiều về chuyện kia của cô ấy đúng không!]

Mặc dù hai người là bạn thân nhưng tính cách không giống nhau lắm, ngay từ hồi học mẫu giáo, Đặng Mạc Ninh đã có cái tính không an phận, thấy bạn gái xinh đẹp là muốn dán vào người ta, thuộc như lòng bàn tay tất cả mọi thứ của đối phương.

Đặng Mạc Ninh: [?]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đặng Mạc Ninh lười biếng gửi tin nhắn thoại tới: "Tôi tưởng cậu không có mắt thẩm mỹ, sao thế, cuối cùng cũng phát hiện ra lớp cậu có bạn nữ xinh đẹp rồi hả?"

Nghiêm Dục: [...]

Đặng Mạc Ninh hiểu cậu ta, biết cậu ta sắp mất hết kiên nhẫn rồi, gửi tin nhắn tới: [Thực sự tôi không biết nhiều về cô ấy. Cô ấy từ Nam Thành chuyển tới đây, gia đình mẹ đơn thân, cha cô ấy qua đời rồi, mẹ cô ấy nuôi cô ấy, nhưng mà làm người phải biết tự lượng sức mình, bây giờ cậu đi soi gương thử đi, người ta là học sinh giỏi đấy, hiểu không?]

Nghiêm Dục: [.]

Nếu là chuyện khác, có lẽ Nghiêm Dục còn có can đảm truy hỏi tới cùng.

Sau một lúc xúc động và tò mò ngắn ngủi, cậu ta nhớ tới phong thái không giận tự có vẻ uy nghiêm của chú mình thì sợ luôn. Nếu chú biết cậu ta vẫn đang hỏi thăm về chuyện cũ...

Thôi vậy, làm người không nên tò mò quá nhiều.

Nghiêm Dục không ngốc, chuyện và người mà ngay cả ông bà nội cũng không dám nhắc tới trước mặt chú thì cậu ta dám đi nghe ngóng sao?

Nghiêm Dục: [Ok, coi như tôi chưa hỏi gì hết.]

Đặng Mạc Ninh: [Trẻ nhỏ dễ dạy.]

...

Nghiêm Dục bên này đã thận trọng gạt bỏ suy nghĩ không nên có.

Trịnh Vãn dắt Trịnh Tư Vận, không về nhà ngay mà bắt xe tới bệnh viện gần nhất.

Lúc ống nghe lạnh buốt dán lên ngực mình, Trịnh Tư Vận mới lấy lại tinh thần trong nỗi hoảng hốt, cô ấy mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, không khí thoảng mùi nước khử trùng, bên tai là đoạn đối thoại của mẹ và bác sĩ...

"Có sốt không?"

"Không sốt, tối qua con bé ăn không ăn cơm mấy, bảo không ngon miệng, bác sĩ, thế là sao?"

"Đi xét nghiệm máu đi đã."

"Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!