Sau khi trở về từ Seoul, Trịnh Vãn lại lao đầu vào công việc. Bình thường thứ bảy chủ nhật cô đều bận rộn đến mức không có thời gian hẹn hò, Nghiêm Quân Thành cũng dành thời gian mấy ngày trong lịch trình bận rộn của mình để bay đến Seoul, vì vậy hội nghị và những cuộc xã giao đều phải bổ sung.
Vào tối thứ bảy, sau khi tan học, Trịnh Tư Vận đã bảo tài xế đưa cô bé đến thẩm mỹ viện.
Các đồng nghiệp của Trịnh Vãn đều rất thích Trịnh Tư Vận nên đã đưa cho cô bé đủ thứ đồ ăn vặt. Thời gian hiếm có, lúc đầu Trịnh Vãn muốn dẫn con gái đến nhà hàng gần đó để ăn cơm nhưng ai ngờ con gái lại không muốn mà lại nũng nịu nhất quyết đòi đến phố ẩm thực trong trung tâm thương mại tàu điện ngầm để ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là hai mẹ con đi vào tàu điện ngầm và nghe thấy tiếng tàu gầm rú.
Nơi này rất tiện, đi thẳng là có thể đi tàu điện ngầm, rẽ trái thì có thể vào phố ẩm thực dưới lòng đất. Hai mẹ con đứng trước một quầy hàng nhỏ cầm cái phiếu nhỏ chờ gà rán, trong lúc xếp hàng chờ đợi, Trịnh Vãn thấy đôi lông mày không kìm được sự vui mừng trên mặt Tư Vận, cô nói đùa: "Con có chuyện gì vui hả?"
Trịnh Tư Vạn cong khoé môi, đôi mắt cô bé sáng ngờ.
Cô bé nhịn xuống rồi lắc đầu nói: "Bây giờ con không thể nói cho mẹ biết được."
Từ khi Trần Mục qua đời, trong sáu bảy năm qua, hai mẹ con đã sống nương tựa lẫn nhau, Trịnh Vãn cũng cố gắng hết sức để có thể cho cô con gái một môi trường ấm áp và an toàn.
Tuy Trịnh Vãn là một người mẹ nhưng cô đã coi mình là bạn thân, tri kỷ của con gái.
Thấy con gái thừa nước đục thả câu không chịu nói, cô cũng không ép buộc mà chỉ khoác tay lên vai cô bé rồi mỉm cười nói: "Vậy mẹ sẽ chờ con chia sẻ tin tốt nhé."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tư Vận kiêu ngạo mà rụt rè gật đầu.
Trên con đường làm giàu luôn có nhiều cách hơn là khó khăn. Thời gian không phụ lòng người, mấy ngày nay, cuối cùng cô bé đã móc sạch kho bạc nhỏ của mình để mua một số tiền. Nếu dựa theo hướng đi của kiếp trước, mặc dù không đến mức đạt được tự do trong tài chính nhưng đó cũng là một khoản tiền, số tiền này cô bé đã tính đủ để mẹ dưỡng già.
Chỉ tiếc kho bạc nhỏ của cô bé không có nhiều như vậy, bằng không giàu trong một đêm cũng không phải là giấc mơ.
Cô bé vẫn luôn kiềm chế suy nghĩ của mình: Mình trùng sinh la để kéo dài mạng sống cho mẹ, làm người không thể quá tham lam mà cái gì cũng muốn, cuối cùng sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Hai mẹ con đi dạo một vòng quanh phố ẩm thực, sau khi ăn không thiếu loại đồ ăn vặt nào, lúc này hai người mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Khi Nghiêm Quân Thành còn chưa xuất hiện, cuộc sống của các cô cũng chỉ bình thường và yên tĩnh như vậy.
Trịnh Tư Vận thân thiết kéo cánh tay của Trịnh Vãn, cô bé vui vẻ kể chuyện xảy ra ở trường vào hôm nay: "Ngô Văn Quân và Tiêu Kỳ cãi nhau, hai người đều rất đau lòng, họ còn khóc thật lâu, các bạn ấy còn viết giết cho con, con cũng không thể làm gì nên chỉ gọi hai người họ ra nói chuyện rất lâu thì hai người họ mới thân thiết lại."
Cô bé bắt đầu đắm chìm từng chút từng chút trong vai học sinh cấp hai.
Cô bé thử xây dựng tình bạn với các bạn lớp khác, lúc đó mới giật mình phát hiện, trước đó là do cô bé quá kiêu ngạo, tại sao cô bé lại nghĩ rằng chỉ có bạn bè đồng trang lứa mới có thể có tình bạn với nhau chứ?
Trịnh Vãn lại cảm thấy rất hứng thú, hai mẹ con như đã trở về rất nhiều năm trước. Khi đó thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà trẻ đón con gái về nhà, Tư Vận sẽ vừa líu ríu vừa nhảy nhót nói với cô những chuyện vui vẻ ở nhà trẻ.
"Nghiêm Dục cũng hài lắm ạ. Lúc lên lớp, cậu ta độc tiểu thuyết kinh dị, cô Triệu của bọn con ở bên ngoài nhìn thấy đã lặng lẽ đi vào từ cửa sau của lớp. Cô giáo đứng cạnh cậu ta bắt tại trận." Trịnh Tư Vận nhớ lại cảnh tượng đó vẫn không thể nhịn cười ha ha: "Cậu ta bị dọa sợ đến mức hét to một tiếng, còn nhảy lên giống như lò xo vậy! Còn khiến cô Triệu giật mình hét lên!"
Hình như nhớ tới lời cầu xin của Nghiêm Dục, cô bé vội nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng nói chuyện này cho chú nghe đấy, con đã đồng ý với cậu ta rồi."
Trịnh Vãn bị cảnh tượng con gái miêu tả chọc cười: "Mẹ biết rồi. Nhưng mà thành tích của Nghiêm Dục thế nào?"
"Thật ra cậu ta rất thông minh, chỉ là không muốn học mà thôi." Trịnh Tư Vận nghĩ: "Nhưng lên cấp ba chắc chắn sẽ không như vậy nữa."
Hai người nói nói cười cười, lúc đi xuống lầu, vậy mà lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hai mẹ con đều ngẩn người… Thì ra là Giản Tĩnh Hoa đã lâu không gặp.
Giản Tĩnh Hoa thoạt nhìn già đi rất nhiều, khi nhìn thấy Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, cô ấy cố gắng lấy lại tinh thần vẫy tay với hai người.
Mười phút sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!