Chương 47: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nán lại Seoul một ngày, về Đông Thành vào đúng chiều thứ sáu. Từ hôm qua, bọn họ đã quyết định hôm nay sẽ cùng đi đón Tư Vận tan học.

Vẫn chưa tới giờ cao điểm tan làm, họ thuận lợi đi thẳng đến trước cổng trường trung học số 3 mà không bị cản trở gì. Mặc dù Nghiêm Quân Thành là người có tiền có quyền, nhưng anh cũng phải ngoan ngoãn tuân thủ quy định của trường công, đỗ xe ở bên ngoài.

Giờ vẫn còn sớm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành ngồi nghỉ trên xe. Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, cúi đầu trả lời tin nhắn của khách hàng.

Cảm nhận được ánh sáng flash và tiếng rẹt rẹt, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu. Quả nhiên, Nghiêm Quân Thành đang cầm chiếc máy ảnh cô tặng để chụp choẹt.

Anh vẫn hoàn toàn không có hứng thú với việc chụp ảnh phong cảnh giống như hai mươi năm trước vậy. Vì vậy, cô có thể nghi ngờ một cách logic là ngay từ đầu anh đã không có sở thích chụp ảnh, anh chỉ thích chụp cô mà thôi.

"Có cần gọi cả Nghiêm Dục không?" Trịnh Vãn hỏi anh: "Cậu bé và Tư Vận học chung một lớp, đúng lúc chúng ta cũng đang định đi ăn cơm."

Nghiêm Quân Thành không có ý kiến gì về việc này.

Và thế là, Nghiêm Dục đang kiên nhẫn ngồi trước bàn học chờ chuông tan học vang lên nhận được tin nhắn từ chú mình.

Mắt cậu ta đờ ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên thế giới này, Nghiêm Dục có thể thản nhiên từ chối bất cứ người nào. Chỉ khi đối diện với chú mình, chữ "không" đó mới trở nên rát miệng.

Cậu ta cũng rất tò mò, muốn xem rốt cuộc chú mình yêu đương thế nào.

Cuối cùng, sau mười mấy giây chần chừ, cậu ta vội vàng cầm máy, cẩn thận trả lời tin nhắn: [Vâng chú. Sau khi tan học, cháu và em sẽ cùng đi qua đó ạ.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, cậu ta một tay chống má, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu ta cũng phát hiện sự bất thường nằm ở đâu.

"…" Cậu ta đã trả lời tin nhắn của chú trong giờ học.

Hành động đó chẳng khác nào thừa nhận cậu ta lên lớp không nghe giảng mà chỉ nghịch điện thoại cả.

Nghiêm Dục nghiến chặt răng, hung hăng véo vào đùi mình một cái.

Trả lời tin nhắn muộn mười phút chú cũng không làm thịt mình cơ mà!!

Cuối cùng cũng nghe được tiếng reo từ chuông tan học, Nghiêm Dục lớn tiếng gọi Trịnh Tư Vận: "Em gái ơi, đợi anh với, chúng ta đi cùng nhau ha!"

Trịnh Tư Vận: "…"

Năm phút sau, gần như tất cả các bạn trong lớp đều đã về rồi. Trịnh Tư Vận đi theo Nghiêm Dục đến nhà vệ sinh rồi đứng chờ bên ngoài. Nghiêm Dục phát hiện hôm nay tóc mình vuốt keo. Vì sợ chú sẽ lạnh giọng mắng mình là đồ xấu xí tác oai tác quái mà trong mùa đông lạnh lẽo, cậu ta cố chịu nước lạnh thấu xương, chải rửa từng chút keo trên đầu mình.

Trịnh Tư Vận đứng dựa vào tường, thấy cậu ta run lẩy bẩy bước ra, cô bé cười đến nỗi suýt thì không đứng thẳng được.

"Lát nữa cậu đừng có nói gì đấy."

Vì mới rửa sạch keo vuốt tóc nên tóc Nghiêm Dục xẹp lép, dán sát vào trán và tai. Cậu ta bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng cười nữa, còn cười nữa coi chừng bị đau sốc hông đấy."

Trịnh Tư Vận cố dừng lại, nhưng vẫn không tài nào nhìn được, đến cả đuôi lông mày cũng đầy vẻ cười cợt: "Cậu… Không cần làm đến nỗi đó chứ."

Nghiêm Dục thở dài: "Tôi nghi kiếp trước chú tôi là sĩ quan huấn luyện trong quân đội đấy. Mấy năm trước có năm mốt là mặc quần rách đó, chú ấy thấy tôi mặc. Sau đó, chú ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh giá làm tôi rùng cả mình…" Cậu ta bắt chước y chang vẻ mặt và giọng điệu của Nghiêm Quân Thành: "Nghiêm Dục, cháu nhặt được quần ở cái thùng rác nào thì trả về chỗ đó đi."

Trịnh Tư Vật cười sằng sặc, giơ ngón cái: "Đỉnh."

Tuy Nghiêm Dục cà khịa vậy, nhưng là người sống lại từ kiếp trước, cô đã từng nghe qua rất nhiều lời đồn rằng tuy sếp Nghiêm nhỏ và tổng giám đốc Nghiêm là chú cháu, nhưng tình cảm giữa họ giống như cha con vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!