Khu phố xung quanh phát triển vô cùng sầm uất. Sau khi ăn cơm tối ở khách sạn, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đi ra ngoài dạo chơi mua sắm.
Trịnh Vãn đã lên danh sách mua sắm đủ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành sáp lại gần nhìn thoáng qua, thấy trong danh sách có bình sữa cho trẻ sơ sinh, anh hỏi cô: "Đây là cái gì?"
"Nghe nói thương hiệu làm bình sữa này khá tốt, trợ lý đặc biệt Vương nhờ em mang về hộ."
Nghiêm Quân Thành tỏ ra đăm chiêu rồi khẽ cười một tiếng.
"Sao? Anh không biết vợ anh ấy sắp sinh à?"
"Không phải."
Nghiêm Quân Thành vươn tay xoa tóc cô, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: "Em nhiệt tình thật đấy."
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Danh sách của Trịnh Vãn rất dài, ngoại trừ những đồng nghiệp khác trong thẩm mỹ viện thì mấy người bạn cũ ở Nam Thành cũng nhờ cô mua mấy món đồ. Và cái giá phải trả cho sự nhiệt tình chính là Trịnh Vãn đi muốn gãy cả chân mới mua đủ đồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hối hận rồi à?"
Thấy cô ngồi lì trên băng ghế ven đường không chịu đi, Nghiêm Quân Thành hơi cúi người, chế nhạo cô.
Cô chỉ trừng mắt nhìn anh.
Chưa nói đến việc có hối hận hay không, vì không phải ai nhờ cô cũng giúp, chỉ những người có quan hệ thân thiết nhất định cô mới nhận lợi thôi.
Nghiêm Quân Thành quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Làm gì đấy?"
"Lên đi." Anh kiên quyết nói: "Giờ không còn sớm nữa, càng khuya nhiệt độ càng thấp, em muốn ngồi ngoài để bị ốm à?"
Ban đầu Trịnh Vãn còn hơi do dự, cô cảm thấy không quá quen với việc được anh cõng trên lưng.
Đây là chuyện mà chỉ có mấy người trẻ mới làm thôi chứ nhỉ?
Bọn họ đều là những người gần bốn mươi rồi còn bắt chước mấy đôi trẻ, để ai thấy người ta lại cười chê cho.
Anh lạnh nhạt nói: "Ở đây không có ai quen em, cũng chẳng có ai biết anh, em nói gì người ta cũng chẳng hiểu nữa là."
Trịnh Vãn nhanh nhẹn nằm sấp trên lưng anh. Ngay sau đó, anh thoải mái cõng cô đi về phía trước.
Hình như người ở đây không cần nghỉ ngơi thì phải, càng tối càng náo nhiệt.
Quả nhiên, trong số những người đi ven đường, không ai nhìn chằm chằm bọn họ cả. Sau khi xác nhận điều này, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô không biết người khác thế nào, nhưng có vẻ như tính cách của cả cô và Nghiêm Quân Thành đều chẳng có gì thay đổi cả.
Anh vẫn giống như ngày xưa, thích làm theo ý mình, không thèm để ý đến ánh nhìn của bất cứ người nào, cũng chẳng thèm nhìn vẻ mặt khác thường của người khác.
Thì ra ký ức cũng có thể đánh lừa bản thân. Nhờ có nhân vật chính khác trong mối tình cũ suốt ngày lảng vảng trước mặt, khơi gợi cô liên tục nhớ về quá khứ, cô bắt đầu nhớ ra rất nhiều việc nhỏ không đáng kể mà cô dần dần quên lãng.
Vào lúc ấy, rõ ràng cô rất để ý đến cái nhìn của người khác, vậy mà sao cô vẫn khăng khăng ở bên anh vậy nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!