Chương 45: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Khách sạn phía thẩm mỹ viện đặt không được mới cho lắm, nhưng được cái vị trí đẹp, tiện đi lại.

Trong phòng có hai chiếc giường đơn, diện tích nhỏ hẹp. Nhất là sau khi Nghiêm Quân Thành bước vào, Trịnh Vãn có ảo giác như anh muốn xoay người cũng khó vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Em ngủ giường nào?" Nghiêm Quân Thành hỏi.

Trịnh Vãn chỉ vào chiếc giường gần cửa sổ.

Nghe vậy, anh mới yên lòng bước đến rồi ngồi xuống. Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, anh nhíu mày.

Ngay cả Trịnh Vãn cũng có thể đọc được lời độc thoại trong nội tâm anh lúc này: Đây là nơi khỉ ho cò gáy gì vậy, con người cũng sống ở đây được hả?

Đương nhiên, anh sẽ không trắng trợn nói thẳng ra miệng, vì dù sao cô cũng đã ở trong căn phòng này mấy ngày rồi.

Cô xoay người, lấy chai nước khoáng trong vali ra đưa cho anh. Nào ngờ anh cầm chai, rồi vươn tay túm chặt cổ tay cô, khẽ dùng sức kéo cô lại.

Anh giữ chặt cô, để cô ngồi lên chân mình, còn tay anh thì vỗ về sau lưng cô.

Trịnh Vãn muốn đứng dậy, nhưng anh không cho. Cô đành phải thôi, kệ anh vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đợi lát nữa thu dọn hành lý một chút." Anh nói: "Căn phòng này bé quá, tầng cũng thấp, hơn nữa còn ngay bên đường, tối em có ngủ ngon được không?"

Trịnh Vãn cười: "Em có phải thần tiên cách biệt thế giới loài người đâu. Vả lại chỗ này kém chỗ nào? Ầm ĩ thì đúng là hơi ầm ĩ thật, nhưng nhét bông bịt tai vào là được mà."

Song, cô biết anh không quen với điều này.

Mà nghĩ lại thì người như anh dù đi đến đâu cũng sẽ có người sắp xếp chỗ ở có điều kiện tốt nhất, cưỡng ép anh ở lại đây với cô chẳng hợp lý chút nào.

Giường lại chỉ có một mét hai, hai người ngủ kiểu gì được?

Dựa theo yêu cầu của anh với chuyện gì đó, chắc chắn anh sẽ không chịu nằm trên giường mà chị Lư từng ngủ đâu.

Anh đã nói rất rõ ràng rằng anh muốn ở cùng cô thâu đêm, chắc chắn không chịu nằm khác giường với cô.

"Anh muốn đổi chỗ khác cũng được thôi." Cô dừng một chút, kéo dài giọng: "Nhưng mà…"

Hai tay Nghiêm Quân Thành chưa từng ngừng nghri chút nào, một bàn tay khẽ vỗ về lưng cô, một bàn tay cầm tay cô. Nghe vậy, anh ngước mắt nhìn cô: "Nhưng gì cơ?"

"Nhưng bây giờ em đói rồi, em muốn đi cửa hàng tiện lợi." Cô mím môi cười.

Nghiêm Quân Thành đến chịu cô. Anh vốn không phải kiểu bạn trai thích rao giảng đạo lý. Nếu cô chưa quyết định, anh sẽ sắp xếp êm thấm tất cả mọi chuyện thay cô, nhưng nếu cô đã lên kế hoạch trước thì anh sẽ cố hết sức phối hợp.

"Ừ." Anh gật đầu.

Trịnh Vãn vào nhà vệ sinh tiếp tục sấy tóc, còn Nghiêm Quân Thành thì tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng vẻ vang: dọn hành lý thay cô.

Thời tiết bây giờ ở Seoul khá rét, vậy nên những bộ quần áo cô mang theo đều là siêu dày. Anh gấp rồi xếp từng chiếc một, đặt ngay ngắn vào trong vali rồi lại đi quanh phòng xem xét: sạc pin, giắc cắm chuyển đổi, bịt mắt bịt tai, son thỏi,…

Trịnh Vãn ló đầu ra: "Đồ trang điểm và đồ dưỡng da ở trong túi trang điểm màu xanh lam kia nhé."

Nghiêm Quân Thành: "Biết rồi."

Trịnh Vãn sấy khô tóc, nhìn thời tiết Seoul hôm nay, cô lý trí buộc gọn lại. Đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nghiêm Quân Thành đã ngồi kéo khóa vali rồi.

"Dọn xong hết rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!