Máy bay hạ cánh ở sân bay Incheon.
Thẩm mỹ viện Đông Thành và một thẩm mỹ viện ở Hàn Quốc hợp tác với nhau, bên kia cử một nhân viên người Trung quốc tới đón bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc bọn họ tới khách sạn thì đã tối rồi.
Trịnh Vãn và chị Lư ở chung một phòng, hai chuyên viên thẩm mỹ còn lại ở phòng bên cạnh.
Tuổi tác khác biệt, cảm nhận cũng khác, chị Lư lớn hơn Trịnh Vãn ba tuổi, hai người tới khách sạn thì mệt lả chẳng muốn ra ngoài, hai chuyên viên thẩm mỹ còn lại còn rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, giờ này rồi vẫn theo nhân viên người Trung kia cùng nhau phấn khích đi dạo Myeong
-dong.
Chị Lư đắp mặt nạ, nhìn Trịnh Vãn vẫn đang bận rộn, đột nhiên có hứng thú, ngồi dậy vỗ bên cạnh giường: "Tiểu Vãn, em qua đây, chúng ta nói chuyện một lát."
Trịnh Vãn cười đi tới nhưng chỉ kéo ghế qua ngồi, không ngồi lên mép giường.
"Em và bạn trai em định bao giờ kết hôn?" Chị Lư tò mò hỏi.
Cô ấy muốn hỏi chuyện này từ lâu rồi nhưng công việc bận rộn quá, tới lúc cô ấy nhớ ra thì cũng tan làm rồi.
Bây giờ hai người ở chung một phòng, đúng lúc có thể hóng chuyện một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chắc chắn là phải chờ con gái em thi vào cấp ba xong."
Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành từng thảo luận về chuyện này rồi.
Ý của Nghiêm Quân Thành là anh muốn tổ chức lễ cưới long trọng một chút.
Kể cả người bình thường kết hôn cũng phải mấy mấy tháng, nửa năm để chuẩn bị, chứ đừng nói chi là Nghiêm Quân Thành muốn cho cô một lễ cưới thế kỷ, phải chuẩn bị kỹ càng ở mọi mặt.
Cô không quan tâm mấy tới lễ cưới đơn giản hay long trọng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn, anh để ý như thế, muốn tổ chức thật đàng hoàng cũng không có gì đáng trách, cô hiểu và cũng phối hợp.
"Vậy cũng được, đến lúc đó Tư Vận có thể làm phù dâu nhí tung hoa cho hai đứa."
Trịnh Vãn bị lời giải thích ấy chọc cười: "Làm gì có phù dâu nhí tung hoa nào mười mấy tuổi chứ."
"Em cứ hỏi Tư Vận đi, chắc chắn con bé sẽ đồng ý, nghe nói bạn trai em có cháu trai bằng tuổi con bé, vừa khéo để hai đứa làm phù dâu phù rể nhí luôn, ý nghĩa quá chừng." Chị Lư tưởng tượng ra khung cảnh đó mà vui vẻ không thôi, "À mà dế lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho bọn chị đó nha. Bọn chị làm người bên ngoại cho em, có thể ngồi hai bàn luôn."
"Chắc chắn rồi."
Mối quan hệ của Trịnh Vãn với mọi người rất tốt, chưa từng trở mặt với ai, từ thời học sinh đến bây giờ, cô có quan hệ tốt với bạn khác giới, mà bạn cùng giới cũng không tệ. Cô chưa từng có mâu thuẫn không thể hòa giải với bạn học, ở cạnh đồng nghiệp cũng rất hòa thuận.
Chị Lư cười xong lại vội vàng dùng tay ấn mặt nạ, tỏ ra lơ đãng hỏi cô: "Thế sau khi kết hôn em có định đi làm nữa không?"
Đây là chuyện mà người trong thẩm mỹ viện vô cùng tò mò.
Mặc dù Nghiêm Quân Thành rất khiêm tốn nhưng mọi người không mù, đương nhiên đoán ra bạn trai của Trịnh Vãn không giàu cũng quý.
Không nói cái khác, mỗi chiếc Volkswagen Phaeton thôi cũng rất rõ ràng rồi.
Trịnh Vãn gả cho một người có thực lực hùng hậu như thế, dường như không cần đi làm nữa.
"Đi chứ." Trịnh Vãn trả lời không cần nghĩ ngợi, "Không đi làm thì chán lắm. Em còn cách tuổi nghỉ hưu xa lắm mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!