Sau khi quậy phá xong, Trịnh Vãn đỏ mặt, vén mái tóc ướt nhẹp ra, gằn giọng ra lệnh cho Nghiêm Quân Thành quét dọn nhà vệ sinh cho sạch sẽ.
Dù trong mắt người khác anh là tổng giám đốc Nghiêm nói một là một, hai là hai nhưng lúc này vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, nhẫn nhục chịu khó lau chùi gương, bồn rửa tay, sau đó cọ rửa nhà vệ sinh một lượt. Trịnh Vãn dùng tiêu chuẩn nghiêm ngặt tuyệt đối, hận không thể dùng kính lúp nhìn mỗi một ngóc ngách, chỉ cần có một chút xíu dấu vết thôi, nhân viên vệ sinh Nghiêm Quân Thành phải làm lại lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành tự biết mình đuối lý nên không nói gì cả.
Cuối cùng lúc đi về, trên người còn có "phần thưởng" của Trịnh Vãn – mấy vết cấu trên cánh tay và dấu răng trên vai.
Ngày hôm sau, Trịnh Vãn xin nghỉ nửa buổi sáng, cô và một chuyên viên thẩm mỹ trong cửa hàng tới văn phòng quản lý xuất nhập cảnh.
Chuyên viên thẩm mỹ muốn làm hộ chiếu, Trịnh Vãn muốn làm lại hộ chiếu, cô gái nhỏ lần đầu tiên ra nước ngoài, khó kiềm chế sự phấn khích.
"Chị Trịnh, em có thể xem hộ chiếu của chị không?"
"Được chứ."
Cô gái cầm hộ chiếu, lật qua lật lại, tò mò hỏi: "Đây là gì thế ạ?"
"Là con dấu, lúc xuất nhập cảnh hải quan sẽ đóng cho."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Oa, chị Trịnh ơi, chị từng đi nhiều nơi thật đó!"
Trịnh Vãn bật cười: "Đúng là từng đi qua một vài nơi. Nếu không xem quyển hộ chiếu này thì chị cũng không nhớ mình từng tới những quốc gia này."
"Chắc hẳn vui lắm đúng không chị? Em rất muốn ra ngoài du lịch nhưng em không dám đi một mình, đi theo đoàn lại sợ bị lừa..."
Trịnh Vãn cũng chìm vào hồi ức.
Cô và Trần Mục từng đi rất nhiều nơi. Trần Mục thích đi khắp nơi, anh ta thích núi sông hồ nước, anh ta thích giao lưu tư tưởng với những người khác da màu.
Quả nhiên hồi ức của con người có hạn, chỉ có thể nhớ những chuyện khắc sâu trong lòng.
Cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, cực kỳ đau lòng.
Dù sao cảm xúc và ký ức quá bình thường sẽ dần phai nhạt trong quãng thời gian dài đằng đẵng.
Cô biết những nơi cô từng đi qua nhưng nếu bảo cô nhớ lại phong cảnh và câu chuyện thú vị lúc cô ở New Zealand, Australia thì dường như cô không nhớ nổi.
Sinh ly tử biệt là chuyện bất lực nhất.
Tình cảm do hai người tạo dựng lên, những con đường đó cũng là nơi hai người từng đi qua, nếu bầu bạn tới bạc đầu, hai người có thể cùng nhau nhớ lại, cô không nhớ thì anh ta sẽ nhớ, anh ta quên mất thì cô sẽ nhắc nhở. Nhưng bây giờ chỉ còn một người, cô không nhớ thì không ai nhớ được nữa, cô quên mất rồi thò cũng không ai nhắc nhở cô.
Cuối cùng vẫn không thể bên nhau tới già.
Nếu có may mắn sống được đến độ tuổi rất già, khi đó hai bên tóc mai đều điểm trắng, liệu cô còn còn nhớ mặt mũi của anh ta, giọng nói của anh ta hay không?
"Chị Trịnh?" Cô gái gọi cô mấy tiếng.
Trịnh Vãn lấy lại tinh thần, cười nói: "Chị chỉ đang nghĩ hình như trời ngày càng lạnh, có nên đi mua mấy cái áo phao dày không."
Chung quy hồi ức cũng không có nhiệt độ.
Mùa đông này, cô vẫn cần một cái áo phao đểu giữ ấm.
Cô gái sáng bừng cả hai mắt: "Được ạ! Đến lúc đó chúng ta tới Seoul mua, nghe nói bên đó có mẫu mã theo mốt hơn, có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng tới bên đó mua!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!