Chương 42: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Thứ hai là ngày thẩm mỹ viện có ít khách nhất.

Trịnh Vãn tan làm đúng giờ, vừa tới nhà còn chưa kịp uống một ngụm nước, tiếng thông bao Wechat đã vang lên. Cô đặt cốc xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh ghế sô pha, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, quả nhiên là Nghiêm Quân Thành gọi video tới trò chuyện.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi kết nối được mấy giây, chất lượng hình ảnh trên màn hình mới ổn định rõ ràng.

Trong màn hình, dường như anh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong bóng tối, cũng không mặc trang phục chính thức, mà là quần áo thoải mái màu xám đậm.

Ánh mắt của cô dịch chuyển lên trên, bây giờ còn chưa tới bảy giờ.

"Anh làm việc xong rồi à?"

Cô không hiểu hành trình đi công tác của anh cho lắm.

Trong ấn tượng, nếu như đi công tác thì chắc hẳn là bề bộn nhiều việc, nhưng trông anh lại như đã tan làm lâu rồi.

Hình ảnh giật giật mấy giây.

Hóa ra là anh chỉnh camera rồi đặt ở trên máy tính trên bàn trà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: "Vẫn chưa làm xong, chỉ là về sớm thôi."

"Vậy à." Trịnh Vãn nói: "Vậy anh mau làm đi, đừng làm chậm tiến độ công việc."

"Ngày đó em đã đồng ý rồi."

Trịnh Vãn bất đắc dĩ.

Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến ngày đó? Có điều nếu như là chuyện đã đồng ý thì đương nhiên phải làm được. Sau khi tán gẫu với anh mấy câu cô mới ngồi dậy đi vào phòng bếp, hình như anh có đam mê xem người ta nấu cơm, cũng không cho phép cô cúp máy, cô đành phải đặt điện thoại di động ở một bên, vừa hay cũng có thể để anh nhìn thấy cô.

Trên cổ tay cô có dây buộc tóc màu đen.

Sau khi đeo tạp dề xong, hai tay gom lấy tóc dài, tiện tay buộc kiểu tóc đuôi ngựa.

Ánh đèn của phòng ở cũ đều là màu ấm, tạo thành một quầng sáng mờ mịt bao phủ ở trên người cô, như thể phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Cô yên lặng chuẩn bị đồ ăn.

Cầm con dao phay trong tay, cắt thịt ba chỉ trên thớt gỗ thành từng miếng mỏng.

"Chuẩn bị nấu món gì?"

Nghiêm Quân Thành vẫn luôn chăm chú nhìn cô một hồi lâu đột nhiên hỏi.

Lúc này Trịnh Vãn mới ngước mắt lên, nhìn về phía điện thoại đặt chếch ở trước mặt, mỉm cười: "Cơm trộn thịt ba chỉ dưa chua. Rất đơn giản, rán thịt ba chỉ cho ra dầu, sau đó bỏ dưa chua vào xào là được."

Nghiêm Quân Thành nói: "Anh còn chưa ăn bao giờ."

"Chưa ăn bao giờ?"

Trịnh Vãn nghi ngờ mấy giây rồi hiểu ra. Nghiêm Quân Thành không kén ăn nhưng anh vẫn thích những món ăn tiêu chuẩn nhà nấu hơn, món cơm trộn này cũng sẽ bị anh xếp vào những loại "Kỳ dị", trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thời cấp ba, bọn họ cũng thường xuyên ra ngoài hẹn hò, rõ ràng anh chọn nhà hàng Tây nhưng lần nào anh cũng không thích ăn.

"Lần sau sẽ thử." Anh nói.

Dĩ nhiên không phải thử cơm trộn của nhà hàng bên ngoài, mà là muốn nếm thử tay nghề của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!