Chương 41: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nghiêm Quân Thành đã từng là thủ khoa kỳ thi cấp ba của Đông Thành, cũng là thủ khoa khối tự nhiên của kỳ thi đại học.

Tuy rằng anh đã rời khỏi trường học nhiều năm nhưng những kiến thức được học đều đã khắc sâu trong đầu, tiện tay mở sách giáo khoa của Trịnh Tư Vận ra, sau khi hiểu rõ tiến độ học tập hiện giờ của cô bé, những đề bài khó cũng được giải một cách dễ dàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Tư Vận cũng dần dần tập trung.

Vứt bỏ hết sự xạ la và sợ sệt khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, giờ phút này, cô bé chỉ coi anh là người bề trên, là thầy giáo.

Cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng và trực quan về hướng giải bài của anh, không giống với cô bé, đó là một loại tư duy khác.

Khi Trịnh Vãn bưng mì sợi ra, hiển nhiên là Trịnh Tư Vận vẫn chưa thỏa mãn.

"Ăn mì." Trịnh Vãn dịu dàng nhắc nhở.

Nghiêm Quân Thành buông giấy nháp trong tay xuống, đứng dậy cùng cô đi đến phòng bếp bưng một bát mì sợi nóng hổi khác.

"Em không ăn à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy cô chỉ nấu hai bát mì, anh hỏi.

Trịnh Vãn lắc đầu: "Gần bảy giờ em mới ăn cơm, khách hàng mà em kể với anh kia lại mang bánh ngọt cho em nữa, giờ vẫn chưa tiêu hóa, làm sao ăn được."

Nghiêm Quân Thành không cố ép nữa.

Trước bàn ăn nho nhỏ, rõ ràng bát của Nghiêm Quân Thành lớn hơn.

Thành phần trong bát mì cũng rất phong phú, thịt bò kho màu sắc đậm chất thành mấy miếng, bên cạnh còn có trứng ốp và bông cải xanh.

Bát của Trịnh Tư Vận nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cái nên có đều có.

Sau khi trải qua thời gian giải bài, lúc Trịnh Tư Vận đối mặt với Nghiêm Quân Thành cũng tự nhiên hơn rất nhiều, cô bé âm thầm thở dài một cái, lên án nói: "Mẹ, nếu mẹ còn nuôi con như vậy, sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành người béo đấy."

Trịnh Vãn vô thức nói: "Con còn đang lớn, béo ở đâu chứ?"

"Mẹ, con đã mười lăm tuổi rồi, còn lớn gì nữa ạ!"

"Cũng chưa chắc." Trịnh Vãn một tay chống cằm, cười híp mắt nhớ lại và nói: "Mẹ nhớ trước khi thi vào cấp ba mẹ cao khoảng một mét sáu, nhưng trước khi thi đại học mẹ đã cao một mét sáu mươi lăm rồi. Năm centimet này cũng là sau đó mới cao lên mà."

Nghiêm Quân Thành yên lặng ăn mì ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, phụ họa một câu: "Đúng vậy."

Hai mắt Trịnh Tư Vận sáng lên, bắt đầu hứng thú: "Thật ạ, chú còn nhớ ư?" Trịnh Vãn cũng nhìn về phía anh.

Có thể là do đêm nay quá mãn nguyện và thả lỏng, vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Lần đầu tiên lúc gặp mẹ cháu, cô ấy ở dưới gốc cây đằng trước tòa nhà dạy học, đầu vẫn chưa chạm đến cành cây. Sau đó lớp mười hai, lúc cô ấy đứng ở dưới gốc cây kia thì phải cúi đầu mới không bị cành cây làm rối tóc."

Trịnh Vãn cũng nhớ lại gốc cây kia.

Cô khẽ nói: "Anh còn nhớ hả?"

"Ừm."

Trịnh Tư Vận giả vờ gật đầu: "Thôi được, cháu sẽ cố gắng ăn cơm, tranh thủ cao đến một mét bảy."

... Có lẽ có thể coi đây là mục tiêu?

Kiếp trước trong ba năm cấp ba, mẹ đều không có ở bên cạnh cô bé, cô bé cũng đã trải qua trong chết lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!