Sáng sớm.
Sau khi tiễn Trịnh Tư Vận đi học, Trịnh Vãn bắt đầu thu dọn hành lý.
Họ đã ở trong khách sạn này bốn, năm ngày, cũng đến lúc phải trở về. Cho dù ở nơi xa hoa đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không thoải mái tự tại bằng nhà mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đều nói, từ giàu về nghèo khó, nhưng điều này không thích hợp để nói về Trịnh Vãn. Cô đã từng sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không cần suy nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền. Khi đó, cô mua đồ không hề nhìn giá, cũng không cần băn khoăn có thực dụng hay không, chỉ cần thích là được.
Trong một sớm cuộc sống đảo lộn, cô cũng có thể thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Mặc dù trở lại bên cạnh Nghiêm Quân Thành, cô cũng không cảm thấy có gì thay đổi.
Trịnh Vãn mím môi cười, chẳng lẽ đây là lối sống tối giản và cảm thông mà nhiều người không thể thực hiện sao?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng đến nên bước nhanh qua mở cửa.
Khi nhìn thấy dáng người cao lớn đứng ngoài cửa, cô ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay anh không đi làm sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
"Hôm nay không có việc gì."
Trịnh Vãn đã nhìn ra, Nghiêm Quân Thành vẫn tùy tiện như lúc trước.
Chẳng qua cảnh đời đổi dời, anh đã không còn là cậu học sinh năm nào mà nay đã trở thành ông chủ của một công ty, đương nhiên có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Hành lý của hai mẹ con họ vốn không nhiều, trước khi anh đến, cô đã dọn xong cả rồi.
"Dọn xong rồi ư?" Anh hỏi.
"Ừ, đồ đạc không nhiều lắm."
Anh nhìn lướt qua, giúp cô kéo khóa kéo vali rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Thuốc mỡ xóa sẹo hôm qua được đặt trên bàn thấp ở đầu giường, Trịnh Vãn thu dọn tiện tay bỏ vào trong túi, thấy anh lẳng lặng nhìn mình, cô đi đến nắm lấy tay anh.
"Em chỉ tiện tay mà thôi. Em cũng biết thuốc mỡ này cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng trong lòng luôn nghĩ tới nó, cho nên mới muốn thử một lần."
Nghiêm Quân Thành nói: "Nếu em để ý, anh có thể nghĩ cách để loại bỏ nó."
"Là sẹo trên người anh chứ đâu phải em."
Cô bị anh chọc cười, nhìn chăm chú vào anh, an ủi: "Trước kia em nghe người ta nói là trên người đàn ông có sẹo cũng không tệ. Vết sẹo đó để lại cũng không sao, dù sao cũng chỉ có em có thể nhìn thấy. Em không ngại, cũng không sợ."
Rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều khúc mắc có thể giải quyết thông qua cãi vã hoặc là đánh nhau.
Cùng lắm thì hai người mở rộng tấm lòng thẳng thắn nói chuyện với nhau, sẽ có thể xua tan bóng tối ngăn cách giữa hai người.
Nhưng bọn họ không giống nhau, quá khứ của họ cũng không giống nhau.
Anh thông minh và lý trí như vậy, chắc là đã hiểu được, lúc trước cô nói chia tay không phải bị bên ngoài tác động, chỉ là bởi vì trái tim cô đã thay đổi, tình yêu trong cô phai nhạt đi.
Vậy thì còn ở bên nhau được nữa sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!