Chương 4: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Mẹ con máu mủ tình thâm.

Trịnh Vãn đã lập tức phát hiện sự không bình thường của con gái.

Cô từng cảm thấy may mắn không chỉ một lần, ở phương diện tính cách, con gái không hề giống cô. Trước khi Trần Mục qua đời, cô luôn sống rất nhàn hạ, trong lòng cũng không có chính kiến gì, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do một mình Mục Trần gánh vác, tuy con người cô không tính là nhu nhược, nhưng quả thật cũng không mạnh mẽ như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ là liên quan đến bầu không khí trong gia đình, cô sinh ra ở thời đại quản lý kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, cha mẹ chỉ đành có một đứa con gái là cô, trong tư tưởng thời đó thì con gái phải được cưng chiều, cha mẹ cũng không kỳ vọng gì lớn ở cô, chỉ cần cô sống vui vẻ là được rồi, bởi vậy từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu khổ chút nào, trong việc học hành cũng là được ngày nào hay ngày ấy.

Người xung quanh cũng đều rót cho cô một quan điểm rằng, làm cho tốt không bằng lấy chồng tốt.

Lúc mười mấy tuổi, người lớn trong nhà đã thường xuyên nhìn vào mặt cô, sau đó hâm mộ không thôi, kết luận rằng cô chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã có thể lấy được chồng tốt, tương lai nhất định tiền đồ thênh thang.

Khi đó cũng không cảm thấy chói tai như vậy, cho đến khi có người dùng lời giống như vậy để khen ngợi con của cô, cô mới giật mình phát hiện: Loại lời này quá khó nghe.

Cũng may ngoài có dáng dấp giống cô ra thì những mặt khác của Tư Vận không hề giống cô.

Tư Vận thông minh quyết đoán, mặc kệ chuyện gì cũng đều nói một chút là thông suốt, lúc những cha mẹ khác tăng huyết áp vì phụ đạo con cái làm bài tập, cô bé sẽ ngồi ngay ngắn ở trước bàn học nghiêm túc làm bài tập và đọc sách.

Tư Vận chững chạc hiểu chuyện, từ lúc còn rất nhỏ đã biết giúp cô giảm bớt gánh nặng, sẽ vụng về đứng ở trước bồn rửa tay giặt tất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đã bao nhiêu năm rồi không thấy Tư Vận rơi nước mắt.

Trịnh Vãn nhìn con gái, không khỏi lo lắng.

Trịnh Tư Vận cũng không phải là một đứa trẻ có tính cách quá hướng ngoại, không hề giống như trong phim truyền hình, cô bé không nhào vào trong ngực mẹ gào khóc, chỉ nắm chặt tay mẹ không dám buông ra, vừa đi ra ngoài vừa yên lặng thút thít.

"Tư Vận, sao thế?"

Trịnh Vãn lo lắng không thôi, giờ phút này đã vứt cái gì mà mối tình đầu xa cách hai mươi năm lên tận chín tầng mây, trong mắt trong lòng đều chỉ có bé cưng của mình: "Có phải là do các thầy cô hiểu lầm con nên con không vui?"

Sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, ngay cả cô cũng có chút tức giận trong lòng.

Trong trí nhớ của Trịnh Tư Vận, cô bé chưa từng thấy mẹ tức giận bao giờ.

Mẹ vẫn luôn dịu dàng như vậy, mặc kệ là đối với ai, lúc nói chuyện đều ăn nói nhỏ nhẹ, chưa từng tranh chấp với người khác, cho dù tức giận đến mấy cũng một mình lặng lẽ tiêu hóa, ngay cả các bạn của cô bé cũng đều nói với giọng điệu hâm mộ: "Trịnh Tư Vận, mẹ cậu là người dịu dàng nhất mà tớ từng gặp trên thế giới này, không có người thứ hai."

Trịnh Tư Vận im lặng không lên tiếng, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng.

Cô bé nhéo tay mẹ, cảm nhận được sự ấm áp, mũi chua chua, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống dưới.

Nếu như đây là mơ.

Hãy để tôi cả đời không cần tỉnh lại.

Trịnh Vãn im lặng mấy giấy, cô cảm thấy mình đã làm sai, cô nên tranh luận giúp con gái, nên cho thấy thái độ phẫn nộ của mình, dựa vào đâu mà những người này vu oan cho con gái cô? Dựa vào đâu mà gắn tội danh gian lận này lên người con gái cô?

Nếu như cô cứng rắn một chút, sau này nếu như còn xảy ra chuyện tương tự, ai cũng phải cân nhắc một chút.

Nhưng cô đã làm gì?

Cô khúm núm không rên một tiếng, thậm chí giọng điệu còn khiêm tốn, sợ khiến cô giáo không vui.

"Tư Vận, mẹ xin lỗi."

Trịnh Vãn chưa từng để ý chuyện kể ra cảm xúc thật sự ở trước mặt con gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!