Nghiêm Quân Thành là loại người gì chứ.
Trước khi thi đại học, Trịnh Vãn vẫn luôn cho rằng trên người anh có những phẩm chất mà cả đời này cô không thể đạt được.
Anh nghiêm khắc mà tự kỷ luật, bình tĩnh và trầm ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng vì vậy mà say mê anh. Như thể không có vấn đề gì mà anh không thể giải quyết, không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Cho dù tính cách anh âm trầm và mạnh mẽ thì cô cũng thích anh. Cô không phải không có trái tim, biết anh mạnh miệng mềm lòng với cô.
Ngoài miệng nói vĩnh viễn sẽ không thích cô nhưng hành động anh đối xử với cô lại thực sự rất tốt.
Cô ngẫu nhiên nhắc tới một cửa hàng bánh bao chiên mới mở, có rất nhiều người xếp hàng.
Cô chỉ thuận miệng mà nói như thế, nhưng ngày hôm sau anh đã mua cho cô.
Đến phiên cô trực nhật, anh sẽ buông bài tập trong tay rồi im lặng giúp cô hoàn thành.
Có hôm đi học cô buồn ngủ, nằm sấp trên bàn học ngủ bù. Khi tỉnh lại, trên người cô khoác chiếc áo đồng phục của anh, mũi ngửi được đều là mùi bạc hà nhàn nhạt tản ra từ áo của anh.
Cô cũng cảm giác được anh thích cô say đắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù là mùa hè, anh cũng sẽ nắm tay cô không rời. Ở phía sau trường học, anh ôm chầm cô, hôn cô hết lần này đến lần khác.
Anh không cho phép trong cuộc sống của cô có người bạn khác giới ngoài mình.
Những chàng trai khác nhìn cô mấy lần cũng sẽ khiến anh để tâm.
Nhưng mặc dù như thế, cô cũng cảm thấy có thể kiểm soát được.
Cho đến sau khi thi đại học.
Cô không rõ tại sao vượt qua bước cuối cùng kia, anh lại có thay đổi lớn đến vậy.
Có một số việc trải qua mới biết rõ, anh trầm mê không thôi. Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống hai người hỗn loạn và phóng túng. Cô cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, như thể không biết mệt mỏi là cái gì.
Có những lúc mệt đến không chịu được, cô sẽ tự an ủi chính mình rằng: Chờ đến ngày nhập học thì tốt rồi.
Dù sao thì khi đó bọn họ sẽ yêu xa, chỉ có thể gặp nhau vào những ngày nghỉ lễ.
Giống như bao học sinh sắp bước vào cánh cửa đại học, cô vô cùng mong đợi tương lai. Không còn áp lực thi đại học, trở thành sinh viên đại học trưởng thành, có lẽ sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc? Cô khao khát đến thành phố mới, gặp những người bạn mới. Cô ở Đông Thành lâu đến nỗi cảm thấy chán nơi này, mặc dù sinh ra và lớn lên tại đây nhưng cô không thích thời tiết nơi này.
Cho đến đêm trước ngày điền nguyện vọng.
Cô mơ màng nằm nghiêng trên ghế, anh đến đè cô ra rồi hôn.
"Đừng lo lắng, anh cũng sẽ đi Nam Thành. Anh đã tra bản đồ rồi, đại học Nam Thành cách trường em muốn học không xa."
"Ngồi xe buýt nửa giờ là có thể đến."
"Tới lúc đó anh sẽ đi tìm việc, thuê một căn phòng gần trường học của em và chúng ta có thể sống chúng. Anh đã hỏi thăm rồi, trường học không bắt buộc phải ở ký túc xá."
"Chờ em hai mươi mốt tuổi, anh hai mươi hai tuổi, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn."
Cô ngây người.
Lời anh vừa nói như một tấm vải trùm lên mặt cô khiến cô gần như nghẹt thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!