Trong cuộc sống của Nghiêm Dục, cậu ta chưa thấy người lớn là nữ nào dịu dàng như Trịnh Vãn.
Mẹ của cậu ta vẫn luôn mất kiên nhẫn với cậu ta. Có lẽ thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ dịu dàng với cậu ta, nhưng rất nhanh sau đó, bà ấy lại dễ dàng bị cậu ta chọc giận.
Bà nội của cậu ta lại thể hiện tình yêu thương với cậu ta bằng tìm mọi cách, chỉ cần cậu ta thích, cậu ta muốn thì bà nội sẽ nghĩ mọi cách để cho cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, cậu ta cảm thấy không quen cho lắm.
Càng đừng nói đến chuyện bên cạnh cô còn có người chú mà cậu ta sợ nhất trên thế giới này.
Sau khi ăn sủi cảo, nhận bao lì xì, Nghiêm Dục nhanh chóng chuồn mất. Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm qua cậu ta tích cực chạy tới trường học như thế.
Sau khi Nghiêm Dục rời đi, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn cũng không chậm trễ thời gian nữa, hai người dẫn Trịnh Tư Vận đến bệnh viện.
Thật ra thì mấy năm nay, Trịnh Vãn cũng có thể làm một mình rất nhiều chuyện, cô còn có thể làm rất tốt. Nhưng Nghiêm Quân Thành vẫn coi cô là người cần chăm sóc. Sau khi đến bệnh viện, anh bảo Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận ngồi ở một bên, còn anh thì đi xếp hàng đăng ký…
Trên thực tế, anh cũng không quá quen thuộc những chuyện này.
Mấy năm nay, anh rất ít khi bị bệnh. Cho dù có bị bệnh thì anh cũng có bác sĩ gia đình riêng, nếu như cần phải nhập viện thì tất cả mọi việc vặt vãnh đều sẽ có người khác sắp xếp ổn thỏa. Thời gian của anh thật sự quá quý giá, quý giá đến mức không thể lãng phí một phút một giây nào vào mấy việc cỏn con được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn lo lắng con gái quá mệt mỏi.
Cô đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, giống như khi còn bé vừa dỗ dành cô bé, vừa thường xuyên sờ tay và mặt của cô bé.
"Còn thấy đau không?"
Trịnh Tư Vận yên lòng tựa vào lòng mẹ, ngửi hơi thở của mẹ, lắc đầu nói: "Không đau nữa."
"Hy vọng là sẽ không tổn thương đến xương."
"Không có đâu, con có thể tự cảm nhận được mà."
Trịnh Tư Vận chú ý tới Nghiêm Quân Thành đang đứng cách đó không xa, vô cùng nổi bật.
Chú Nghiêm thật sự rất cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh. Đến tuổi này của anh, nhưng cũng không thấy trên người có một chút lười biếng nào, vẫn luôn cao ngất như tùng bách vậy.
"Mẹ, có phải chú Nghiêm khiến mẹ cảm thấy rất yên tâm hay không?" Trịnh Tư Vận nhẹ giọng hỏi: "Trước kia lúc con bị bệnh, chính mẹ đưa con đến bệnh viện, con thấy mẹ bận trước bận sau."
Trịnh Vãn nghe vậy mới ngước mắt nhìn Nghiêm Quân Thành.
Anh giống như là cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô. Rõ ràng là anh cũng không hề cười, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như là đang an ủi cô: Không sao đâu, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.
Trịnh Vãn cũng dịu dàng nở nụ cười với anh, nhẹ giọng trả lời con gái: "Yên tâm thì có yên tâm. Nhưng mà, Tư Vận, thật ra mẹ cứ như vậy... Không được tốt cho lắm."
Sau khi Trần Mục qua đời, cô cũng thấy đau khổ vì không nơi nương tựa, cô cũng bàng hoàng, thỉnh thoảng cũng hy vọng có thể nghỉ ngơi. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn về phía đứa con gái ngây thơ còn nhỏ tuổi thì cô lại nghĩ, không thể được.
Cô không muốn làm tấm gương sai cho con gái mình.
Không muốn dẫn theo con gái ỷ vào người khác ngoài cha mẹ mình.
Cô không ngốc, trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ ra, cho dù là Trần Mục thì cũng sẽ yêu cầu được nhận lại từ cô.
Nhận được cái gì thì có thể còn phải trả giá nhiều hơn.
Làm sao có cái gì không cần trả giá đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!