Chương 35: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Mặc dù Trịnh Tư Vận là sinh viên ngoại trú, nhưng buổi trưa cô bé cũng không có ý muốn về nhà ăn cơm.

Chuyện hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Lớp 9 của các cô ở lầu 4. Lúc xuống lầu có quá nhiều học sinh, cô bé không cẩn thận bị trẹo chân nên vội vàng đến phòng y tế. Cũng may bác sĩ chưa về nên giúp cô bé kiểm tra đơn giản. Vết thương không nặng nhưng có chút sưng đỏ. Hai ngày tới cô bé phải chú ý nghỉ ngơi, cũng phải bôi dầu, bôi thuốc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bé chỉ có thể khập khiễng đi về phía cổng trường.

Cũng không kịp bắt xe buýt về nhà.

Trong lúc cô bé chấp nhận số mệnh, chuẩn bị ngồi xổm bên bồn hoa chờ chuyến xe buýt tiếp theo đến thì một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại ở bên cạnh cô bé.

Nghiêm Dục còn tưởng mình nhìn lầm, vội vàng đỡ cô bé lên xe.

Nếu không phải biết Nghiêm Dục là cháu trai của chú Nghiêm thì dù cho có nói gì Trịnh Tư Vận cũng sẽ không lên xe của cậu ta, lại càng không cho cậu ta giúp cô bé cầm lấy cặp sách rồi đỡ lên xe.

Cô bé nghĩ, Nghiêm Dục nói đúng.

Mẹ của cô bé nhất định sẽ gả cho chú Nghiêm, sau này đều là người một nhà cả, hai bên không thể không có tiếp xúc qua lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ai mà ngờ được lại nhìn thấy chuyện này.

Trịnh Tư Vận hoàn toàn ngây ra.

Trên thực tế, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành cũng không có hành động gì quá thân mật, anh chỉ đang ôm cô, cô cũng chỉ đang dựa vào vai anh.

Họ chỉ ôm nhau mà thôi.

Nhưng đối với Trịnh Tư Vận mà nói, cô bé chỉ từng thấy cha ôm mẹ như vậy, cũng chỉ thấy mẹ lộ ra nụ cười mãn nguyện hạnh phúc như vậy ở trước mặt cha.

Lúc này, cô bé mới thật sự hiểu, hiểu một cách rõ ràng.

Mẹ của cô thì mãi mãi vẫn là mẹ của cô.

Nhưng mẹ cô cũng sẽ trở thành người yêu của người khác.

Trịnh Vãn sửng sốt vài giây. Cô mau chóng lấy lại tinh thần, lui ra khỏi ngực Nghiêm Quân Thành. Vẻ mặt cô như bình thường bước nhanh tới cửa, giọng nói vẫn dịu dàng thân thiết như trước: "Tư Vận, sao buổi trưa con về mà không nói với mẹ một tiếng thế?" Cô chú ý tới tư thế đứng mất tự nhiên của con gái, trong lòng cảm thấy lo lắng. Không màng tới những chuyện khác, cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu lo lắng hỏi: "Tư Vận, con làm sao vậy?"

Trịnh Tư Vận khom lưng muốn nâng mẹ dậy: "Con chỉ trẹo chân một chút mà thôi, không sao hết. Bác sĩ đã lấy dầu thuốc cho con rồi, một ngày bôi ba lần, qua hai ngày là tốt rồi. Dì nói không bị thương đến xương cốt, mẹ đừng lo lắng!"

Nghiêm Quân Thành đi tới đỡ Trịnh Vãn, cúi đầu nhìn lướt qua, trầm giọng nói: "Đi bệnh viện khám một chuyến đi."

Trịnh Vãn cũng có ý này, vội gật đầu: "Đúng vậy, vẫn phải đi bệnh viện, đi chụp phim xem sao mới được."

Trịnh Tư Vận cảm thấy rất khó xử: "Thật sự không cần đâu mà."

"Không được."

Trịnh Vãn chỉ hận không thể cầm ví tiền đưa con gái đến bệnh viện ngay bây giờ.

Nghiêm Quân Thành ngăn cản cô, nhắc nhở: "Đứa nhỏ còn chưa kịp ăn cơm trưa, ăn no rồi đi cũng không muộn."

Lúc này Trịnh Vãn mới nhìn thấy bóng dáng nghiêm chỉnh của Nghiêm Dục ở đằng sau. Chỉ vài giây sau, cô đã kịp nhận ra: Là Nghiêm Dục đã đưa con gái cô về, cậu ta còn đang cầm cặp sách của con gái.

Cô cảm thấy hơi phiền, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra, dịu dàng nói: "Là Nghiêm Dục phải không? Mau vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!