"Đừng, anh không lạnh à?"
"Không lạnh."
Hai người dựa sát vào nhau bước xuống lầu, về tới nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn cởi áo khoác của anh ra treo lên giúp anh, rồi cẩn thận kiểm tra trên quần áo có nếp nhăn hay không.
"Ăn sáng chưa?" Cô quay đầu lại hỏi anh, rồi tiện tay phủi bụi dính trên vạt áo khoác.
Anh vốn cao lớn, cái áo khoác này mặc lên người anh chỉ dài tới đầu gối, có lẽ lớp bụi này dính lên vạt áo lúc cô khoác áo đi xuống lầu.
Nghiêm Quân Thành thoải mái ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trả lời cô: "Ăn rồi."
Trịnh Vãn cười: "Cũng đúng, bây giờ hơn chín giờ, sắp mười giờ rồi. Vậy anh chờ em một chút nhé."
Nói rồi cô đi vào trong bếp, lúc quay ra có rót cho Nghiêm Quân Thành một ly trà nóng. Ly thủy tinh còn mới nguyên, mấy hôm trước cô mới vừa rửa sạch. Cô biết sau này anh sẽ thường xuyên tới đây, nên cố ý chuẩn bị để pha trà.
Lá trà xanh biếc lượn lờ chìm nổi trong nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cẩn thận đưa cái ly cho anh.
"Không phải trà ngon gì cả. Là quản lý của viện thẩm mỹ Nam Thành em làm lúc trước tặng cho, là trà của nhà, không biết anh có thích không."
Nghiêm Quân Thành nhận lấy, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
"Không lạnh." Cô hiểu ý của anh, mỉm cười lắc đầu: "Ở trong nhà ấm lắm, với lại vừa rồi anh còn khoác thêm áo khoác cho em, em không bị lạnh đâu."
Sau khi anh kiểm tra thấy tay cô vẫn còn ấm, lúc này mới thả tay cô ra.
Cô ngồi trước bàn ăn từ từ ăn sáng, thỉnh thoảng còn trò chuyện với anh vài câu: "Hôm nay không phải đến công ty sao?"
Còn tưởng rằng phải đến trưa anh mới tới đây được, nhưng không ngờ vừa sáng anh đã tới rồi.
"Hôm nay không có việc gì." Anh đáp lại bằng một câu ngắn gọn nhưng đầy đủ.
"Hửm."
Cô cũng không vạch trần anh.
Ông chủ một tập đoàn lớn như vậy sao có thể rảnh rỗi được chứ.
Có điều không sao, trước giờ anh là người có chính kiến, chắc chắn đã sắp xếp thỏa đáng rồi, không chậm trễ công việc.
"Vậy chờ một lát rồi đưa em đi mua đồ ăn, có được không?"
Cô ngồi trước bàn cơm nhỏ, ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên gò má của cô.
Nghiêm Quân Thành chăm chú nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống.
Anh bình tĩnh trả lời: "Được."
"Em sắp xong rồi." Nói rồi cô tranh thủ thời gian, vội vàng uống một hớp sữa bò nóng.
Thật ra ở lứa tuổi bọn họ, đã không còn giống như trước kia, cứ mở miệng ra là sẽ nói "thích" nói "yêu", mà cô cũng chẳng nói nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!