Trịnh Tư Vận thấy mùa đông ở Đông Thành không những rét lạnh mà còn rất hanh khô, sáng nào thức dậy cô bé cũng tưởng mình là một con cá trong sa mạc.
Gần như tiết học nào cô bé cũng đều uống một bình nước ấm.
Chuông tan học tiết đầu tiên vang lên, cô bé cầm bình giữ nhiệt trống không đi rót nước. Mỗi tầng ở khu lớp học đều có nơi rót nước ấm, người xếp hàng cũng không ít. Trịnh Tư Vận vừa xếp hàng vừa nhẩm lại từ đơn tiếng anh trong đầu, chờ đến khi tới lượt cô bé thì có một cậu bé không coi ai ra gì chen ngang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút, đối với học sinh mà nói cực kỳ quý giá.
Còn phải rủ nhau đi WC, còn phải xếp hàng lấy nước ấm.
Cậu ta chen ngang như vậy, rất có thể đến lượt cô bé thì chuông vào lớp sẽ reo vang.
Trịnh Tư Vận hít sâu một hơi, lúc đang định dạy cho tên nam sinh chen hàng biết cách làm người thì có một giọng nam lười biếng vang lên từ bên cạnh: "Cậu học lớp nào thế, liêm sỉ bị chó tha mất rồi à?"
Những người xếp hàng cùng quay ra sau nhìn.
Nghiêm Dục mặc áo lông màu đen, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, nên tóc tai hơi xù lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai nam sinh chen hàng, thò tay ra ngoéo một cái: "Xếp hàng cho đàng hoàng vào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Dục cũng có chút tiếng tăm trong khối lớp chín Tam Trung.
Một là vì cậu ta trổ mã không tệ. Có nhan sắc đẹp trai ngút ngàn, cho dù đi tới đầu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hai là nhà cậu ta có tiền.
Tuy ở Đông Thành này kẻ có tiền nhiều như lông trâu, nhưng giàu có thật sự cũng chỉ có một vài người. Chú của Nghiêm Dục là tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm Thành, có không ít người biết điều này.
Chen hàng đã là vô lý, hai nam sinh kia cho dù không cam lòng nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, còn có vài học sinh khác trong hàng thì thầm nói: "Đúng vậy, đi rót nước thôi mà cũng chen hàng làm gì chứ." "Ai mà không vội đâu", chỉ trong chớp mắt, hai nam sinh kia tự biết mình đuối lý, không thèm rót nước nữa mà xách bình nước ủ rũ bỏ đi.
Trịnh Tư Vận hoàn hồn lại.
Cô bé liếc nhìn Nghiêm Dục, ngược lại cậu ta xấu hổ đảo mắt đi nơi khác.
Chuyện tới nước này, Trịnh Tư Vận nhớ lại. Cô bé nghĩ có lẽ Nghiêm Dục đã biết về mối quan hệ của mẹ cô bé và chú của cậu ta sớm hơn cô bé. Cho nên khi đó cậu ta mới đáp lời cô bé bằng một câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế.
Hai người đều thấy hơi xấu hổ.
Chờ Trịnh Tư Vận rót nước xong, Nghiêm Dục cũng đi về phía phòng học.
Trịnh Tư Vận suy nghĩ, cuối cùng vẫn cất giọng nói: "Vừa rồi, cảm ơn cậu nhé."
Tuy rằng không chắc có phải là vì vừa rồi cô bé cũng xếp hàng nên Nghiêm Dục mới nhúng tay giải quyết hay không. Nhưng cho dù thế nào, cảm ơn là điều nên làm.
Nghiêm Dục mất tự nhiên xoa mũi: "Khách sáo quá."
Có vài lời không khó mở miệng như cậu ta nghĩ.
Nghiêm Dục không nén nổi hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi cô bé: "Thứ năm tuần trước tôi thấy cậu lên một chiếc xe."
Cậu ta hơi chần chừ, nói tiếp: "Hình như có hơi quen."
Trịnh Tư Vận biết, quan hệ của mẹ và chú Nghiêm đã không còn là bí mật.
Tuy cô bé không quá hiểu về con người chú Nghiêm, nhưng dựa vào một vài manh mối từ kiếp trước vẫn có thể đoán được chú Nghiêm sẽ không nói dối, hơn nữa chú ấy sẽ nhanh chóng kết hôn với mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!