Chương 32: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nghiêm Quân Thành nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

Hai người đều tắm rửa sạch sẽ, cũng dùng chung một loại sữa tắm. Trịnh Vãn chậm rãi đến gần anh, hơi thở bạc hà mát lạnh hệt nhau dần dần đan xen, hòa quyện thành một.

"Anh đang nấu cơm à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng nói của cô vốn mềm nhẹ, phát âm từng chữ rất rõ ràng.

Nhưng khoảnh khắc này cổ họng cô như nghẹn lại, giọng nói cũng nhiễm chút trầm thấp của anh.

Xong việc lười biếng, kiệt sức.

Nghiêm Quân Thành đưa tay ôm lấy cô.

"Đói bụng không?" Anh hỏi: "Sắp xong rồi."

Bên bàn thủy tinh bên cạnh có mấy đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng.

Một đĩa đậu hà lan xào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một đĩa thịt bò xào với ớt xanh.

Còn cả một nồi canh trứng đang sôi ùng ục trong nồi.

Cô thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ rằng anh lại xuống bếp nấu cơm. Cô vẫn còn nhớ anh là con trai út có được khi cha mẹ anh đã ngoài ba mươi. Trong nhà rất kỳ vọng về anh, cho dù những chuyện nhỏ vụn vặt nào ảnh hưởng việc học đều không cho anh động tay.

Sau đó thi đại học xong, anh đến nhà cô, cô bảo anh cắt dưa hấu.

Anh không biết dùng dao gọt hoa quả, dưa hấu anh cắt trông chẳng đẹp.

Mấy năm qua bọn họ không liên lạc với nhau, không gặp mặt. Nhưng nhìn lý lịch cuộc đời huy hoàng của anh, nên hiểu rõ một điều: Anh không thiếu tiền tài, càng không thiếu bảo mẫu, giúp việc.

Cô cũng không phải một người hiếu kỳ.

Dù cảm thấy nghi ngờ chuyện này, nhưng chẳng hỏi lấy một câu.

Hai mươi năm, cô không ở cạnh anh hai mươi năm, vì thế không dễ mà nhắc tới.

Cũng chẳng thấy tò mò tại sao anh lại biết nấu cơm.

Cũng không tò mò hai mươi năm qua anh trải qua thế nào.

Trịnh Vãn cẩn thận giúp anh xắn ống tay áo đang sắp rũ xuống, ngón tay trắng nõn chạm vào cánh tay anh, cô rũ mắt, khẽ hỏi anh: "Không đói lắm. Anh nên đánh thức em chứ."

Anh tắt bếp ga, múc canh ra tô.

Trịnh Vãn muốn đi bưng thức ăn, anh trầm giọng cản lại: "Để anh, còn nóng lắm."

Anh bưng đồ ăn đến phòng ăn.

Hai người ngồi vào bàn. Trịnh Vãn cười múc canh cho anh: "Anh dậy lúc nào?"

Cô chỉ nhớ rõ sau cùng anh ôm cô vào toilet.

Lúc ấy cô vô cùng mệt mỏi, bị anh ôm vào bồn tắm. nước ấm áp và cả cơ thể anh ôm lấy cô, cảm giác thoải mái lan khắp người khiến cô ngủ mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!