Chương 31: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Giờ phút này, ngoại trừ vệ sĩ bên ngoài Lan Đình ra, nhà chính và nhà phụ không có một bóng người.

Trước khi vào siêu thị, Nghiêm Quân Thành đã thông báo cho quản gia trong nhà.

Năng suất làm việc của quản gia cũng rất cao, khi Nghiêm Quân Thành nắm tay Trịnh Vãn bước ra hỏi thang máy từ dưới hầm gara lên tận tầng ba, cả Lan Đình đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Vãn cũng không ngờ rằng ở Đông Thành còn có một nơi như thế này.

Rõ ràng nó cách nội thành không quá xa, tĩnh lặng không ồn ào, ngăn cách hết tất cả xô bồ ngoài kia.

Thời tiết gần đây không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ một màu âm u. Nhưng không khí nơi này trong lành, đứng ở sân thượng trên tầng ba, có thể nhìn thấy sương mù lượn lờ trên hồ nước cách đó không xa, giống như một góc tiên cảnh.

Nghiêm Quân Thành ôm eo cô, anh vô cùng hứng thú dùng giọng điệu trầm thấp giới thiệu với cô.

Anh như vậy, có chút quen thuộc, chẳng hề xa lạ.

Có lẽ anh chẳng biết rằng, thật ra anh và anh của hai mươi năm trước, khác biệt không lớn lắm.

Những lúc phấn khởi, khóe môi sẽ cong lên, cũng sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cánh tay đặt bên hông cô sẽ siết chặt lại.

"Có thích nơi này không?" Anh hỏi: "Nếu em cảm thấy phong cách nơi này quá nặng nề thì anh có thể tìm nhà thiết kế sửa sang lại một lần nữa, chúng ta có thể ở tạm nơi khác trước."

Anh lại nhắc tới chuyện này.

Trong lòng Trịnh Vãn cảm thấy khó xử.

Cô cũng có tính toán của mình, không phải là thích làm giá. Cô đã hơn ba mươi tuổi rồi, mặc dù trong thời thiếu nữ nhút nhát trước kia, cô đã từng làm chuyện hoang đường với anh. Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc cô ngầm đồng ý để anh phủ áo khoác lên người cô, cô đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc kệ như thế nào, cũng được cả.

Cùng lắm là ôn lại chuyện cũ.

Nghiêm Quân Thành thấy Trịnh Vãn không trả lời, cúi đầu nhìn cô, hàng mi của cô rũ xuống, mím môi.

Đây là hành động biểu đạt cô "không muốn".

Anh siết chặt tay, kiên nhẫn dò hỏi: "Không thích sao em?"

Không thích cũng không sao.

Anh tìm nơi cô thích là được

"Không phải." Trịnh Vãn lắc đầu, ngón tay dần di chuyển lên, xoa mu bàn tay của anh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em hiểu ý anh, nhưng mà, học kỳ sau Tư Vận thi cấp ba rồi."

Tốc độ nói chuyện của cô luôn luôn như vậy, không nhanh cũng không chậm.

Những lúc kích động đều sẽ thế này.

Mà những lúc khổ sở cũng đều vậy.

Nếu không phải là người thân thiết với cô, rất khó để phân biệt được cảm xúc chân thật của cô thông qua giọng điệu hoặc tốc độ nói chuyện.

"Thi cấp ba rất quan trọng, em không muốn làm con bé phân tâm. Cũng trách em không có bản lĩnh, nếu không đã dẫn con bé về Đông Thành từ sớm. Con bé mới chuyển trường, khó khăn lắm mới theo kịp nhịp điệu của giáo viên, cũng quen với nơi mẹ con em ở hiện tại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!