Chương 3: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Đến độ tuổi này của Nghiêm Quân Thành, từ lâu đã tu luyện được bản lĩnh không để lộ vui buồn.

Khi tài xế nhìn kỹ lại, Nghiêm Quân Thành vẫn có dáng vẻ đó, không khỏi nghi ngờ cái nhíu mày thoáng qua lúc nãy chỉ là ảo giác của anh ta.

"Tổng giám đốc Nghiêm."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tài xế cung kính mở cửa xe.

Nghiêm Quân Thành gật đầu rồi ngồi vào trong xe, khi cửa xe đóng lại, toàn bộ khoang xe đều yên tĩnh tựa như ngăn cách với thế giới.

Tài xế nhanh chóng chạy đến một bên khác, sau khi ngồi lên xe mới cẩn thận quay đầu lại hỏi Nghiêm Quân Thành đang tựa ở ghế xe nhắm mắt dưỡng thần: "Tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ đi đâu ạ?"

Anh ta không cảm thấy tổng giám đốc Nghiêm sẽ ở đây chờ Nghiêm Dục.

Tuy rằng Nghiêm Dục là cháu trai của tổng giám đốc Nghiêm nhưng hai chú cháu cũng không quá thân thiết.

Nghiêm Dục được cưng chiều từ nhỏ, trên người có rất nhiều thói hư tật xấu, đến người làm chú như Nghiêm Quân Thành cũng không thích cho lắm, có điều quả thật cậu ta cũng là ông trời con, Nghiêm Dục chỉ sợ mỗi Nghiêm Quân Thành. Bây giờ xảy ra chuyện như gian lận thi cử này cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.

Ngay lúc tài xế xác định Nghiêm Quân Thành sẽ đi thẳng về công ty, anh lại mở miệng, giọng nói nặng nề: "Gọi điện thoại cho Nghiêm Dục, bảo nó tới đây."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tài xế trố mắt ngạc nhiên, vội vàng đáp: "Dạ vâng."

Có người lục tục đi vào bãi đỗ xe.

Trong đó bắt mắt nhất chính là Nghiêm Dục, cậu ta cúi đầu, cặp sách đeo tùy tiện, cặp xẹp lép, vốn không hề chứa sách.

Bây giờ trong lòng Nghiêm Dục gọi trời không thấu gọi đất không thưa, cậu ta không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, không ngờ lại ném cục giấy tới bên chân Trịnh Tư Vận.

Càng không ngờ chính là, giám thị lại phát hiện.

Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng bao lớn, viết một bản kiểm điểm là xong, ai ngờ Trịnh Tư Vận lại im lặng không lên tiếng như một đứa ngốc, là cục cưng trong lòng các thầy cô, Trịnh Tư Vận bị phát hiện gian lận, mức độ nghiêm trọng lập tức tăng vọt, thế nên tai bay vạ gió, cậu ta cũng bị gọi phụ huynh.

Thật ra chú cũng chưa từng đánh mắng cậu ta, nhưng vừa nhìn thấy chú, hai chân cậu ta đã như nhũn ra.

Nếu biết trước chuyện này sẽ đi theo hướng như vậy, chẳng thà từ đầu cậu ta thi được 0 điểm luôn!

Cùng lắm cũng chỉ bị cha mẹ lải nhải một trận, đâu có sống không bằng chết giống như bây giờ.

Nghiêm Dục đi tới trước xe với vẻ mặt không thiết sống, mở cửa xe ra, ngồi vào, lập tức bị bầu không khí nặng nề ở bên trong làm cho khiếp sợ, thế là cậu ta ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh, yên tĩnh như chết, cậu ta bất chấp mở miệng, chủ động thừa nhận sai lầm: "Chú, lần này cháu sai rồi, lần sau cháu sẽ không gian lận nữa, về nhà cháu sẽ viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai sẽ nộp cho cô Triệu!"

"Nghĩ như thế nào?"

Nghiêm Quân Thành mở miệng với giọng điệu lạnh nhạt.

Gian lận còn nghĩ thế nào được?

Nghiêm Dục im lặng mấy giây, cậu ta biết chuyện ông nội ốm nặng, người trong nhà lại không chịu nói cho cậu ta biết, cậu ta lén lên mạng tìm kiếm bệnh án, càng xem càng khiếp sợ.

Nguyện vọng của ông nội chỉ có hai chuyện.

Một là hy vọng chú kết hôn.

Hai là hy vọng cậu ta có tiền đồ tốt giống như chú của cậu ta vậy.

Chuyện thứ nhất thì thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!