Chương 29: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhà hàng nơi họ gặp mặt ở gần thẩm mỹ viện mà Trịnh Vãn làm việc.

Không quá xa hoa, nhưng được cái ấm áp.

Đây là một nhà hàng có xu hướng chuyên phục vụ cho gia đình, thức ăn được nêm nếm theo khẩu vị của các bạn nhỏ. Khi tài xế đi đón Trịnh Tư Vận, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Văn đã vào trong phòng bao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đương nhiên, nhiệm vụ gọi món được giao cho Trịnh Văn đảm nhiệm.

Cô nắm chặt bút chì, khẽ chau mày, ánh mắt lưu luyến nhìn thực đơn. Nghiêm Quân Thành ngồi cạnh cô, dường như đến cả thời gian cũng trôi đi thong thả hơn.

"Một, hai, ba, bốn…"

Trịnh Vãn nhẩm số: "Năm món mặn một món canh, chắc đủ rồi đấy nhỉ?"

"Anh xem này, có món gì anh muốn ăn không?" Cô dúi tờ giấy thực đơn mỏng manh vào trong tay anh.

Nghiêm Quân Thành liếc thoáng qua: "Gì cũng được."

Trịnh Vãn kéo dài giọng: "Hình như anh không kén cá chọn canh món ngon, ăn gì cũng được nhỉ. Thế anh có muốn uống rượu không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không."

Không phải là vì Nghiêm Quân Thành không uống rượu. Dù anh chán phải đi xã giao nhưng trong một vài trường hợp, anh vẫn phải đi, mà đã đi thì cũng phải uống rượu.

Bình thường, anh đều cố hết sức để không chạm vào cồn.

Năm nay, anh đã gần bốn mươi tuổi. Trải qua mấy năm rèn luyện, anh đã không còn là cậu nhóc choai choai uống vài giọt rượu là mất kiểm soát từ lâu rồi.

"Lát nữa anh còn lái xe." Anh giải thích ngắn gọn.

Trịnh Vãn lại khá ngạc nhiên: "Anh lái xe ấy à?"

"Lát nữa anh đưa hai người về." Anh nói.

"Ừ." Cô không có ý kiến gì khác: "Thế uống nước trái cây vậy."

Ngòi bút khựng lại một giây trước ô vuông phía sau dòng nước ép đào.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Nghiêm Quân Thành dị ứng với đào. Cô còn nhớ rõ vào ngày cuối của kỳ thi đại học, mấy người bạn trong lớp tụ tập cùng ăn bữa cơm. Hôm ấy vừa đúng vào mùa đào, có người mua nước ép đào đến. Anh sơ ý uống vài ngụm thế là trên người nổi mẩn đỏ hết cả lên.

Vì vậy mà họ cũng không tham gia hoạt động sau đó.

Anh không chịu đi bệnh viện, cô chỉ đành vào hiệu thuốc mua thuốc mỡ trị dị ứng.

Tháng sáu ở Đông Thành đã là giữa hè. Chỉ đi bộ một lúc trên đường, người đã đổ đầy mồ hôi.

Bọn họ vào khách sạn.

Sau khi vào phòng, cô thì ngượng ngùng, còn anh lại tự nhiên như về tới nhà mình vậy. Anh thản nhiên cởi áo phông ngắn tay, để lộ thân trên gầy gò rồi nằm sấp trên giường, bình tĩnh bảo cô bôi thuốc giúp mình.

Giờ nhớ lại, có lẽ lúc đó anh cố ý làm vậy cũng nên. Dù lúc đầu không biết đó là nước ép đào thì vừa uống vào miệng đáng lẽ phải có phản ứng chứ. Đằng này anh vẫn tỉnh như bơ uống hết nửa cốc.

Cô vốn tưởng trong hai mươi năm qua, anh đã biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!