Hai người cứ thế lướt qua nhau.
Trịnh Vãn ngước mắt, liếc nhìn Nghiêm Quân Thành một cái, mỉm cười nói: "Vẫn chưa thấy khát, đi mua giày trước đi."
Cô nói cứ như thể không nhìn thấy Trần Đoan đang hồn bay phách lạc, cũng không cảm nhận được ánh mắt của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến tầm tuổi này rồi, thật ra cô rất khó có thể cảm thấy áy náy với một người nào đó.
Cảm xúc đó quá xa xỉ. Mà sau khi trải qua cuộc đời bôn ba, gặp được đủ thứ chuyện, cảm xúc trong cô cũng dần dần trở nên chai lì hơn.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người mềm lòng.
Năm đó, khi người yêu cũ níu kéo, ôm cô không chịu để cô đi, cô cũng cứng rắn đánh nát sự ngông nghênh của người đó.
Cô chẳng có chút cảm xúc thừa nào dành cho Trần Đoan.
Mà Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không cho phép cô có thứ cảm xúc đó, cô nghĩ bụng. Nhắc đến một lần đã là giới hạn của cô, đồng thời cũng là giới hạn của anh. Chắc chắn anh cũng chẳng muốn nghe được chuyện về người đàn ông khác từ miệng cô thêm lần nào nữa.
Anh vốn chẳng phải người tốt tính là mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi còn đi học, dù bọn họ đã là một đôi, nhưng cô vẫn sẽ tìm thấy thư tình và hộp socola hình trái tim trong ngăn bàn.
Lần nào anh cũng hờ hững vò nát thư tình thành một cục rồi ném vào trong thùng rác, đồng thời nhấc chân giẫm nát socola.
Anh không cho phép bất cứ người khác phái nào đến gần cô, ngoại trừ bản thân anh.
Cậu học sinh ngoan trong mắt thầy cô giáo sẵn sàng ra tay đấm đá với người ta trong ngõ tối, hơn nữa còn đấm cho ra máu mới thôi. Chỉ đến khi nghe người ta van xin tha thứ, nói không bao giờ quấn lấy cô nữa, anh mới buông tha.
Trịnh Vãn mấp máy môi.
Cô nghĩ, kể từ khi gặp lại tới giờ, cô chưa từng nói đến. Mà anh cũng chẳng thèm nhắc đến "chủ đề cấm" đó, ngộ nhỡ một ngày nào đó bất cẩn nói ra thì sao nhỉ?
Ngay cả Trần Đoan, ngay cả mấy nam sinh ngày trước lén lút ngắm cô vài lần, anh còn để ý muốn chết.
Thế…
Người mà cô từng yêu sâu đậm, người mà cô từng cưới, người mà cô muốn sinh con cho thì sao?
Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy hàm dưới bạnh ra của anh.
Cô ôm chặt lấy cánh tay, dựa sát vào người bên cạnh như muốn sưởi ấm cho anh rồi khẽ nói một câu: "Hôm nay đông người quá."
Nghiêm Quân Thành hòa hoãn nói: "Lần sau đừng tới đây nữa, kiểu gì chẳng có trung tâm thương mại yên tĩnh."
"Yên tĩnh quá lại không hợp để đi dạo." Cô ngửa đầu, cười với anh: "Vất vả anh rồi, đang lúc bận rộn còn phải dành thời gian rảnh đi chọn quà."
Trong lúc đang nói chuyện, hai người được nhân viên đứng trước cửa hàng dẫn vào trong.
Nghiêm Quân Thành đứng một bên, cầm chiếc túi xách của phụ nữ vốn không hề hợp với hình tượng uy nghiêm của mình trong tay.
Trịnh Vãn không làm anh bối rối. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng, cô đi đến khu vực dành cho phụ nữ, đi qua đi lại, nghiêm túc chọn giày thể thao tặng cho con gái. Ánh đèn hắt xuống, toàn thân cô như tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Cô tập trung cẩn thận kiểm tra đế giày, ngay cả đường kim mũi chỉ nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
Vào lúc này, cô là một người mẹ.
Điều mà cô quan tâm là con gái có thích đôi giày này không, đôi giày này có hợp với con gái không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!