Khi hơi thở đã ổn định, Nghiêm Quân Thành khởi động lại động cơ và bắt đầu lên đường. Trịnh Vãn đang sửa sang lại mái tóc rối bù đột nhiên cô khựng lại.
Cô nhìn về phía anh.
Vẻ mặt anh khi lái xe rất bình thản.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô chợt nhận ra điều gì đó, có lẽ anh đang để ý đến chuyện kia. Anh chính là như vậy, quan tâm hay chán ghét cái gì từ trước đến giờ cũng không bao giờ nói, chỉ để mặc người khác tự hiểu.
"Em vốn không muốn đi xem mắt." Sau khi suy nghĩ một lát, cô quyết định vẫn nên nói chuyện thẳng thắn về khúc mắc giữa hai người thì hơn, thật sự không nên để hiểu lầm ngày một sâu thêm.
"Thật sự em không thể từ chối cuộc hẹn này được, em đã nghĩ cách từ chối thỏa đáng trước khi tới gặp mặt anh ta. Em định sẽ nói chuyện với anh ta sau bữa cơm tối, chỉ là em không nghĩ tới lúc ấy sẽ đụng mặt anh ở đó mà anh ta lại còn là nhân viên của anh."
Đợi hồi lâu không thấy Nghiêm Quân Thành lên tiếng.
Khi chiếc xe lăn bánh tiến vào đường quốc lộ anh mới hỏi: "Thích chỗ đó sao?"
Anh sẽ không hỏi cô bất cứ điều gì về người đàn ông khác.
Dường như anh không hề để tâm đến chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Gì cơ?"
"Thích Thịnh Quan không?"
"Ừm, nơi đó đúng là rất xinh đẹp."
"Vậy tặng em đấy." Giọng điệu của anh rất bình thường, như thể đang nói chuyện về thời tiết: "Phong cảnh ở đó quả thực không tệ."
Trịnh Vãn bật cười: "Em nhận chỗ đó để làm gì."
"Em muốn làm gì cũng được." Anh đáp: "Hai ngày nữa đi xem thử nhé?"
Ý thức được không phải anh nói đùa, trái lại có vẻ rất nghiêm túc, Trịnh Vãn trầm mặc vài giây, bất đắc dĩ nói: "Đừng dọa em chứ, em không thể nhận đâu."
"Đi xem thử đi." Anh nói: "Có một vị trí rất tốt để ngắm phong cảnh dưới lầu."
"Trừ phi vừa ngồi ăn cơm vừa ngắm cảnh."
"Được."
Rất nhanh đã đến trước cổng trường học, có rất nhiều học sinh đã vội vàng chạy ùa ra khỏi cổng trường.
Trịnh Vãn đang định xuống xe thì cổ tay cô bị nắm lấy, cô quay lại nhìn anh.
Cô mỉm cười, vươn tay xoa xoa mu bàn tay anh: "Mau về đi, cũng sắp muộn rồi."
Anh để cô đi. Đại khái là không muốn cô phải thúc giục anh, sau khi nhìn cô đi được mấy bước, anh cũng chậm rãi lái xe đi.
Trịnh Tư Vận biết rằng mẹ cô ấy sẽ đến đón cô ấy tan học nên ngay khi chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, cô ấy đã xách cặp chạy ra khỏi lớp, điều này đã khơi dậy sự tò mò của những người xung quanh. Đi dọc theo con đường từ tòa nhà giảng dạy đến cổng trường, bước chân của cô ấy nhẹ nhàng, hạnh phúc như muốn bay lên.
Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh cũng là những người rất tích cực trong việc tan học, hai người họ sẽ không bao giờ ở lại trường thêm một giây nào sau khi giờ học kết thúc.
Thế mà Trịnh Tư Vận còn chạy trước cả họ.
Đặng Mạc Ninh và Nghiêm Dục khoác vai nhau nói chuyện. Nhìn Trịnh Tư Vận đang tích cực chạy ở phía trước, Đặng Mạc Ninh thấp giọng nói: "Cậu có định buông tay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!