Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Đông Thành thì đã là 12 giờ trưa.
Trịnh Vãn cũng không chắc liệu Nghiêm Quân Thành còn có đi công tác hay không.
Nhưng cô hiểu phong cách của anh, anh sẽ luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Quả nhiên, bọn họ vừa xuống máy bay, anh dẫn cô đến bãi đậu xe. Tài xế đã đợi sẵn ở đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, cô cẩn thận liếc nhìn tài xế, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh có quay lại công ty không?"
"Không."
Nghiêm Quân Thành nắm tay cô, tùy ý dựa lưng vào xe.
Tài xế lặng lẽ chờ đợi.
Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành cũng không nói đi đâu, chỉ nhìn cô.
Cô mờ mịt trong chốc lát, sau đó hiểu ra, ngập ngừng hỏi anh: "Có muốn đến chỗ em ăn cơm không?"
Sắc mặt Nghiêm Quân Thành như thường, ừ một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện khiến Trịnh Vãn kinh hãi đã xảy ra. Cô không nói địa chỉ nhà mình, Nghiêm Quân Thành cũng không nói, tài xế lại giống như biết rõ, xe chạy trên con đường lớn dẫn đến nhà cô. Chẳng bao lâu cô đã lấy lại bình tĩnh, vào đêm họ gặp lại nhau, anh có đi tìm cô một lần. Mặc dù cô chưa bao giờ nhìn thấy tài xế ngày hôm đó, nhưng chắc hẳn là người trên xe.
Từ sân bay đến nhà cô, lái xe một giờ là đến.
Hôm nay là ngày làm việc, lúc này xuống xe cũng không gặp được một người hàng xóm nào.
Hành lang chật hẹp, bậc thang lại dốc. Trịnh Vãn đi qua vô số lần, Nghiêm Quân Thành cũng vậy.
Đến cửa, Trịnh Vãn mở túi xách ra, lục lọi bên trong một hồi lâu mới tìm được chìa khóa.
Nhà họ Trịnh vốn nhỏ hẹp, Nghiêm Quân Thành thân hình cao lớn, anh vừa tiến vào, càng lộ ra vẻ chật chội.
Đồ nội thất trong nhà hầu như không thay đổi. Anh cũng từng vào căn phòng này, khi đó bọn họ vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, thời tiết nóng bức, cô lại lười biếng không thích ra ngoài. Khi cha Trịnh và mẹ Trịnh không ở nhà, anh sẽ tới.
Nghiêm Quân Thành vô tình đánh giá.
Ánh mắt vốn bình tĩnh xẹt qua tấm ảnh chụp chung kia, lại quay trở về.
Đôi mắt anh híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trong tấm ảnh chụp chung.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt Nghiêm Quân Thành vẫn có vẻ lạnh lẽo.
Người đàn ông anh hận không thể róc xương anh ấy giờ đây đã biến thành một nắm đất vàng.
Ngay cả trong bức ảnh, phải trơ mắt nhìn anh ấy lần nữa có cô.
Anh không cảm thấy chút thoải mái nào.
Trịnh Vãn từ toilet đi ra, cầm một cái khăn màu xám, dịu dàng nói: "Trong nhà có khăn sạch, lại đây lau mặt đi."
Lúc này Nghiêm Quân Thành mới thu hồi tầm mắt, thong dong bình tĩnh đi về phía cô.
Anh không đưa tay ra nhận khăn tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!