Nghiêm Quân Thành dắt Trịnh Vãn trở lại phòng bệnh.
Dọc đường đi, Trịnh Vãn cũng không có ý định thoát khỏi bàn tay anh. Anh nắm tay cô, dường như cũng đang dùng sức.
Mặc dù trong phòng ấm áp, cô vẫn khoác âu phục của anh. Cô cần cảm giác nặng nề như vậy, nó khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô ngước mắt lên, thấy Nghiêm Quân Thành đang nhìn về phía hoa quả và món tráng miệng trên bàn ăn, cô nhỏ giọng nói: "Nhiều quá, ăn chưa hết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành thích sạch sẽ.
Giờ phút này, vẻ mặt tự nhiên uống nốt nửa bát canh gà hầm bóng cá còn sót lại.
Trịnh Vãn hỏi: "Có lạnh không?"
Nghiêm Quân Thành đặt bát canh xuống, tầm mắt dừng trên người cô: "Cũng bình thường."
Trịnh Vãn không nói gì nữa, cô ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn tên bệnh viện thêu trên chăn, giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Cửa sổ trong phòng bệnh mở toang, gió nhẹ lùa vào làm tóc cô rối tung.
Thời gian hai mươi năm, thoáng cái cũng bị thổi tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành chăm chú nhìn cô.
Cảnh tượng như vậy lại một lần nữa diễn ra, không ai không quen với nó. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Vãn mới tỉnh lại từ trong thế giới của mình. Cô tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Quân Thành theo bản năng, anh đứng dậy, đối diện với cô, trong mắt có ý trấn an, cô mới yên lặng cúi đầu.
Nghiêm Quân Thành đi tới cửa, mở cửa.
Ngoài cửa là viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu chào hỏi: "Cậu Nghiêm, tôi nhìn thấy xe của cậu ở bãi đậu xe, nghĩ cậu đến khám bệnh nên tôi đến xem một chút."
Nghiêm Quân Thành mỉm cười gật đầu: "Hôm qua trời đổ mưa to, tôi thật sự có chút lo lắng."
"Hẳn là cậu Nghiêm rất ít khi đến Nam Thành, Nam Thành cần mưa lớn như vậy, nếu không sẽ không vào được mùa thu." Nghiêm Quân Thành nghiêng người, sau khi viện trưởng Lưu đi vào, vừa nói vừa cười nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh.
Trịnh Vãn mất tự nhiên từ trên giường bệnh đi xuống.
Nghiêm Quân Thành sải bước qua, thấy âu phục khoác lên người cô trượt xuống, một lần nữa khoác lên cho cô: "Ngồi xuống nghỉ ngơi."
Viện trưởng Lưu cũng phụ họa: "Nên nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể mau chóng khỏe lại. Tôi chỉ đến đây để xem, cũng không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Trịnh Vãn gật đầu: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí, là điều tôi nên làm." Trước khi Viện trưởng Lưu thăng chức cũng là một bác sĩ, ông đi đến cuối giường, cầm lấy hồ sơ bệnh án lật xem: "Quả thật cũng không có việc gì, chỉ là sau khi xuất viện, về nhà vẫn phải chú ý nghỉ ngơi."
"Được." Trịnh Vãn đồng ý.
Viện trưởng Lưu đặt hồ sơ bệnh án về lại, liếc nhìn những chiếc đĩa trên bàn bên cạnh rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu Nghiêm, thân thể cô Trịnh không có nhiều vấn đề." Ông nói: "Chỉ là gần đây thời tiết thay đổi, khí hậu ở Nam Thành khó nói, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, chú ý nhiều hơn là được."
Nghiêm Quân Thành ừ một tiếng, khách sáo nói: "Phiền viện trưởng quan tâm rồi."
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, viện trưởng Lưu cũng là người cực kỳ tinh mắt, nhanh chóng tìm lý do họp rời đi.
Trả lại sự yên tĩnh của căn phòng cho họ, còn giúp họ đóng kín cửa phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!