Lúc Trịnh Vãn đến Trường Trung học số 3 thì đã gần mười một giờ rồi.
Xe taxi dừng lại ở cửa sân trường, Trịnh Vãn mở cửa sau bước xuống xe. Cô Triệu là một người nhanh nhẹn nên đã chào hỏi bảo vệ trước rồi. Sau khi đăng ký tên, bảo vệ lập tức mở cửa cho cô vào trường.
Dọc trên đường đi tới nơi này, đầu óc của cô không hề dừng suy nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi chồng còn sống, mặc dù công việc rất bận rộn nhưng việc học tập của con gái trên cơ bản đều là anh ấy ôm đồm hết. Bình thường cũng là anh ấy qua lại với giáo viên. Sau khi chồng qua đời rồi Trịnh Vãn mới thật sự từ từ trở nên độc lập. Chỉ là việc làm sao qua lại với giáo viên của con gái thì đối với cô của hiện tại mà nói vẫn là một vấn đề khó khăn.
Cô đang suy nghĩ nên làm thế nào để nắm bắt được mức độ.
Vừa thể hiện được thái độ của mình rằng: Người làm mẹ như cô tất nhiên là tin tưởng con mình hơn.
Nhưng quan trọng nhất ở đây là phải làm cho giáo viên tin tưởng.
Cô không biết các quy định và chế độ ở trường học hiện nay như thế nào. Nếu không thể rửa sạch được vụ gian lận thi cử này cho con gái thì có khi nào trường học sẽ ghi lỗi vào học bạ không? Có thể ảnh hưởng không tốt đến tương lai của con gái không?
Đến tòa nhà dạy học, sau lưng Trịnh Vãn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi nhưng cô không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Chờ đến khi tới được phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm là cô Trịnh, còn chưa đến cửa cô đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền ra từ bên trong...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó đi."
"Làm vậy mới nhớ lâu được."
Bước chân của cô khựng lại.
Từ góc độ của cô nhìn vào trong chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của một người đàn ông.
Từ câu chuyện về con gái và một nam sinh trong lớp mà vừa rồi cô Triệu mới nói với cô suy ra thì chẳng lẽ người này là phụ huynh của đối phương?
Có vẻ như cô tới trễ rồi.
Nghĩ vậy nên theo lễ phép, cô giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Tiếng động truyền tới, bấy giờ cô Triệu mới nhìn thấy Trịnh Vãn. Rõ ràng là đang bận sứt đầu mẻ trán nhưng cô ấy vẫn quay lại cười nói với cô: "Mẹ của Tư Vận tới rồi sao? Vừa lúc tôi đang muốn giải thích chuyện ngày hôm nay cho chị."
Trịnh Vãn đi nhanh tới đây nên ngực vẫn còn hơi phập phồng vì thở dốc, tim đập cũng rất nhanh.
Cô còn chưa kịp ổn định lại hơi thở đã vô thức đáp luôn: "Cô Triệu, làm phiền cô quá, Tư Vận nhà tôi làm cô phải bận tâm rồi."
Thân hình người đàn ông đang đưa lưng về phía cô hơi cứng lại.
Lúc đi vào phòng làm việc, Trịnh Vãn lơ đãng đối mặt với anh.
Tiết trời hôm nay rất tốt, ánh nắng vàng tươi sáng chiếu vào phòng làm việc làm người bên trong gần như có thể thấy được cả bụi bặm đang bay bay trong không khí.
Chỉ trong chớp mắt đó thôi, Trịnh Vãn ngỡ như mình đã trở về thời niên thiếu mười bảy mười tám tuổi.
Có lúc thật sự trùng hợp vậy đấy.
Nhưng hình như ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô thì phải. Cô mới cảm thán trong lòng rằng đã nhiều năm trôi qua nên mình quên mất dáng vẻ mối tình đầu như thế nào rồi, ai ngờ lúc này người ta lại xuất hiện ngay trước mắt cô mà không hề báo trước.
Mấy giây đối mặt với nhau, cô không biết mình đang có biểu cảm gì nữa.
Trên thực tế thì cô cũng không biết mình nên nói gì hoặc làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!