Trước khi vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành gần đến mức mất kiên nhẫn, Trịnh Vãn đã lên xe.
Từ trước đến nay cô luôn không thích tranh chấp với người khác, cũng tự biết tình hình trước mắt.
Tầm tháng này, thời tiết Nam Thành cũng không được tốt cho lắm. Hơn nữa còn sắp mưa to, vô cùng oi bức, cô lại nóng vội nên sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng dinh dính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi lên xe, gió mát nhẹ nhàng khô ráo thổi vào người, cô thoải mái đến mức nhịp thở dần dần chậm lại.
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi.
Nghiêm Quân Thành ngồi ở vị trí cách cô không xa.
Tài xế còn chưa khởi động xe, dường như đang chờ anh ra lệnh.
"Đi đâu." Giọng điệu của anh trầm thấp, ngột ngạt như thời tiết mưa to sắp đến này.
Trịnh Vãn ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nhìn anh một cái, sau đó thu tầm mắt lại, khách sáo hỏi: "Liệu có làm lỡ dở việc của anh không?"
"Đi đâu." Anh hỏi lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn đã hiểu ý của anh.
Trong tay cô cầm điện thoại di động, đắn đo mấy giây rồi thả lỏng: "Trường Trung học Minh Gia, ở trên đường Cầu Lớn."
Tài xế đáp một tiếng, nhanh chóng mở bản đồ dẫn đường.
Xe vững vàng lái về phía trước.
Nhất thời, trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh. Trịnh Vãn tập trung nhìn phong cảnh lao vùn vụt qua ở bên ngoài xe, rõ ràng mới rời khỏi Nam Thành không đến nửa năm, khi trở về lần nữa lại cảm thấy xa lạ.
Một giây sau, hạt mưa đập vào trên kính.
Cơn mưa này tới vừa nhanh vừa gấp, trên đường có người đi đường đang chạy vội.
Tâm trạng vốn lơ lửng của Trịnh Vãn cũng dần dần bình tĩnh trở lại một cách lạ thường. Cô nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên lái xe trên đường, cô bối rối lo lắng, thần kinh toàn thân căng cứng, nhưng khi có người mở cửa xe, ngồi ở ghế phó lái, tất cả mọi sự lo lắng đều bị quét sạch.
Cô kiềm chế bản thân cố gắng không nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Quân Thành đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh sáng trong xe ngày càng tối, tối đến mức cô cũng không nhìn thấy bàn tay đang đặt ở trên đầu gối của anh dần dần nắm chặt lại rồi buông lỏng ra.
Một tiếng chuông điện thoại di động êm tai phá vỡ bầu không khí trầm lặng này.
Cô như thể làm sai chuyện, sợ chậm một giây sẽ quấy rầy anh, luống cuống ấn nghe máy, vội vàng dán ở bên tai, cô không tự chủ được mà đè giọng đến mức thấp nhất: "Mẹ, vâng, con không ở bệnh viện, đã chào hỏi với quầy y tá rồi."
"Không sao, tối nay mẹ cứ về nhà ngủ."
"Con đến chỗ Tĩnh Hoa một chuyến, tâm trạng của cô ấy không được tốt cho lắm, yên tâm, y tá đã đo nhiệt độ cơ thể cho con rồi, đã ổn định rồi ạ."
Trên mặt Nghiêm Quân Thành không có một chút biểu cảm nào.
Anh nghe cô nói chuyện với mẹ ở đầu bên kia, giống như là an ủi, lại càng giống như là nũng nịu.
Mặc kệ là người có tuổi tác bao lớn, khi ở trước mặt mẹ mình thì vẫn là một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Trịnh Vãn cũng không thể xem nhẹ người trong xe nữa, cô gần như là ép mình nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!