Chương 18: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Trong phòng làm việc sáng trưng, viện trưởng Lưu rót một chén trà cho người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.

Nghiêm Quân Thành nhận lấy bằng hai tay.

Viện trưởng Lưu bỗng có thiện cảm, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Nghiêm Quân Thành, hôm nay trời còn chưa sáng, ông ấy nhận được cuộc gọi của ban giám đốc bệnh viện, dù không biết nguyên nhân nhưng ông ấy vẫn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh Nghiêm, chuyện là thế này, có một việc tôi cần nói rõ với anh." Viện trưởng Lưu đắn đo cân nhắc mãi, nghĩ sẵn trong đầu hết rồi mới mở miệng, "Mặc dù bọn tôi không phải bệnh viện công lập đứng trong top ba, nhưng cũng là bệnh viện đúng tiêu chuẩn quốc tế, bọn tôi phải bảo vệ việc riêng tư của bệnh nhân, không được sự đồng ý của bệnh nhân và người thân của họ, không thể truyền tài liệu liên quan tới bệnh án ra ngoài."

Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.

Viện trưởng Lưu cũng thở phào.

"Tôi chỉ muốn hỏi thôi." Anh dừng lại chốc lát, bỗng im lặng.

Viện trưởng Lưu nhìn anh, kiên nhẫn chờ nghe tiếp, mặc dù không cố tình đi hỏi thăm, đều là đàn ông cả, ít nhiều gì ông ấy cũng có thể nhận ra cô Trịnh kia có ý nghĩa đặc biệt với Nghiêm Quân Thành.

"Cô ấy vẫn ổn chứ?" Giọng anh trầm thấp.

Chẳng sợ đường xa nghìn dặm, chạy suốt đêm mà tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không kể tới những chuyện anh làm trong âm thầm, dường như anh chỉ muốn biết chuyện này.

Viện trưởng Lưu do dự nói: "Kết quả kiểm tra phải tới mai mới có nhưng xem tình hình hiện giờ thì tất cả đều ổn."

Nghiêm Quân Thành nhìn khay trà, qua mấy giây, anh khách sáo nói: "Cảm ơn ông."

Anh đứng dậy, ngăn cản phần lớn ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ.

Lúc này viện trưởng Lưu mới nhận ra Nghiêm Quân Thành luôn thu bớt khí thế lại. Dù người này không cần nói nhiều vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Anh rất khách sáo.

Trong khách sáo xen lẫn xa cách lờ mờ.

Chỉ khi nhắc tới "cô ấy", tâm tình mới có gợn sóng thực sự.

"Anh Nghiêm khách sáo quá." Viện trưởng Lưu thấy anh muốn đi, cũng không giữ lại. Từ lúc ông ấy đi vào đến bây giờ anh đứng dậy, tổng cộng chưa được năm phút, anh tới đây chỉ vì câu hỏi đó.

Viện trưởng Lưu nhớ tới lời dặn dò của giám đốc, tiễn Nghiêm Quân Thành tới tận thang máy.

Mới đi vào, bọn họ không ấn số tầng, thang máy đứng yên.

Viện trưởng Lưu nhìn theo tầm mắt anh, dường như đối phương đang do dự.

Cái từ "do dự" này xuất hiện trên người một thương nhân có thủ đoạn lão luyện, vui giận không thể hiện rõ như anh, quả là bất thường.

Viện trưởng Lưu không đoán ra được liệu đối phương cần một nấc thang hay cần một cái thang.

"Anh Nghiêm có muốn qua xem thử không?" Ông ấy hỏi.

Nghiêm Quân Thành thu tầm mắt lại, ánh mắt trở nên hờ hững: "Không cần, tôi còn có việc."

Tài xế sau lưng nghe thấy lời ông chủ, vươn tay ấn số tầng thang máy.

Bãi đậu xe tầng hầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!