Khi Trịnh Vãn tỉnh lại thì đã sang bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Trong phòng bệnh, ông Trịnh đang lau sàn, bà Trịnh cẩn thận vặn hộp giữ nhiệt ra, nghe thấy tiếng động, bà ấy quay đầu sang nhìn về phía giường bệnh, tươi cười rạng rỡ: "Tỉnh rồi? Vậy thì tốt rồi, cha con nấu món cháo thịt nạc mà con thích đây này."
Trịnh Vãn dùng cùi chỏ chống người dậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán thời gian vẫn còn sớm, nhẹ giọng nói: "Cha, đừng nói là cha không ngủ cả một buổi tối đấy nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Già rồi làm gì ngủ nhiều như thế được nữa."
Ông Trịnh khoát tay: "Được rồi, mẹ Tiểu Vãn, Tiểu Vãn tỉnh rồi, chúng ta dọn dẹp một chút rồi trả lại giường thôi."
Bà Trịnh thấy y tá không tới thì đi tới bên giường, vươn tay xoa trán con gái.
"Cảm ơn trời đất, hết sốt rồi." Bà Trịnh niệm A di đà Phật rồi nói: "Lúc sáng cha mẹ tới, y tá phụ trách nói với cha mẹ là có thể chuyển tới khu phòng bệnh khác, cha con đồng ý với người ta rồi."
Trịnh Vãn không hiểu: "Chuyển tới khu phòng bệnh khác?"
Cô lắc đầu: "Hay là thôi đi, hôm nay con có thể xuất viện luôn được rồi, không cần phiền phức thế đâu."
"Y tá nói đó là khu phòng bệnh mới xây từ hai năm trước, vẫn tính phí như phòng bệnh bình thường." Bà Trịnh nói: "Mấy năm nay con chẳng bệnh tật gì, lần này dọa mẹ và cha con chết khiếp, con xem, con gầy đến mức nào rồi, cứ ở viện quan sát thêm mấy ngày đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn ngẫm nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng là người làm mẹ, hiểu rõ tâm trạng của cha mẹ mình. Nếu cô ở đây mấy ngày mà khiến cha mẹ yên tâm thì cô bằng lòng.
Huống hồ...
Tay cô đặt trên tấm chăn màu trắng, cụp mắt nói: "Nếu nằm viện thì con nhân tiện kiểm tra tổng quát luôn."
Không biết cô là chỗ dựa của cha mẹ và con gái hay bọn họ là là trụ cột của cô nữa.
Nói chung là trong cái nhà này, cô không thể gục ngã được, cũng không thể xảy ra chuyện được.
Không ai tùy tiện coi giấc mơ là sự thật nhưng cô cũng sợ. Cô là con gái một, dù cô chỉ sốt nằm viện thôi, cha mẹ cũng lo lắng không yên rồi, nếu như... E rằng sẽ lấy nửa cái mạng của cha mẹ mất.
Tư Vận đã mất cha rồi, cô không thể đứa trẻ mất cả mẹ nữa.
Cô quý trọng tính mạng mình hơn bất cứ ai.
Ông Trịnh tán thành: "Nên làm thế, con cứ giục cha mẹ đi kiểm tra sức khỏe, con cũng phải chú ý tới cơ thể của mình nhiều hơn."
Trịnh Vãn cười gật đầu: "Vâng, con nghe lời cha mẹ."
Mặc dù là khu phòng bệnh khác nhưng đều trong một cái bệnh viện. Đồ đạc của bọn họ không nhiều, dưới sự chỉ dẫn của y tá, họ đi tới phòng bệnh mới.
Bà Trịnh nhìn khắp cả trong lẫn ngoài, không yên tâm hỏi y tá: "Thật sự vẫn thu phí như phòng bệnh bình thường sao?"
Y tá mỉm cười gật đầu: "Ở đây cách phòng khám và phòng cấp cứu xa hơn."
"Không có chi phí phát sinh gì khác chứ?" Bà Trịnh hỏi thêm.
Ông Trịnh kéo bà ấy lại: "Đừng dông dài thế chứ, dù đắt chúng ta cũng ở!"
Y tá vẫn cười trả lời: "Nếu như đến lúc đó bác có bất cứ câu hỏi gì về chi phí, có thể tới quầy phục vụ để hỏi."
Chờ đi ta đi khỏi, bà Trịnh lại ngắm nghía căn phòng: "Dọc đường mẹ đi tới đây, không thấy nhiều bệnh nhân lắm, có lẽ như lời y tá nói, cách phòng khám và phòng cấp cứu xa nên không được thuận tiện. Chỉ thu phí thế thôi thì chúng ta hời quá rồi. Nhìn xem, nơi này thoải mái quá chừng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!