Tiết thứ hai trong buổi chiều là tiết thể dục.
Đối với học sinh lớp chín mà nói, bọn họ đã quên mất cảm giác được học thể dục rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiết học này sẽ lại bị đổi thành tiết tự học. Nghiêm Dục không ngồi yên được, ôm bóng rổ tùy tiện đi ra khỏi phòng học. Cậu ta nhẹ nhàng bước xuống tầng, lại nghe thấy một giọng nữ nôn nóng vang lên nơi góc rẽ: "Bà ngoại, rốt cuộc là thế nào vậy ạ?
Sao mẹ cháu lại ở bệnh viện vậy?"
Cậu ta dừng bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đơn giản là vì cậu ta nhận ra đây là giọng của Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận đang đầy chờ mong vì ngày mai mẹ sẽ về, ai ngờ hôm nay lại nhận được tin nhắn ông ngoại gửi tới. Trong tin nhắn dặn cô bé chăm chỉ học tập, chắc phải vài ngày nữa mẹ của cô bé mới về Đông Thành được.
Cô bé cảm thấy không ổn.
Cũng không rảnh quan tâm tới việc đang trong giờ tự học, sau khi nói một tiếng với giáo viên, cô bé chạy ra ngoài phòng học, gọi vào số điện thoại của bà ngoại.
Bà ngoại lại nói với cô bé rằng mẹ đang ở bệnh viện.
Bà Trịnh đi ra hành lang, cố gắng hạ thấp giọng, dỗ dành: "Tư Vận, không phải chuyện gì to tát đâu, mẹ cháu chỉ bị sốt nhẹ thôi, bây giờ đang truyền dịch. Đợi khi nào nó khỏe lên sẽ về, bây giờ bà nói cho cháu biết là vì không muốn cháu suy nghĩ nhiều."
"Vậy mẹ cháu đâu ạ, bây giờ mẹ đã ổn hơn chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ nói của Trịnh Tư Vận có hơi nhanh, cô bé quá lo lắng.
"Mẹ cháu vẫn ổn, vừa mới ngủ chưa được bao lâu. Đợi khi nào nó tỉnh lại, bà sẽ bảo nó gọi lại cho cháu."
"Bà ngoại, thật sự không có chuyện gì chứ ạ? Sao mẹ cháu lại bị sốt? Không đúng, thời tiết ở Nam Thành tốt như vậy, sao lại bị sốt ạ?"
Nghiêm Dục vô tình nghe lén hiểu rồi.
Lúc vào lớp cậu ta mới biết từ chỗ Đặng Mạc Ninh là mẹ của Trịnh Tư Vận có việc nên trở về Nam Thành. Vậy nên mấy ngày hôm nay cô bé ở tạm trong ký túc xá của trường.
Nhưng bây giờ là thế nào?
Mẹ của Trịnh Tư Vận bị bệnh, còn phải nằm viện?
Đợi tới khi cậu ta phản ứng lại, ở chỗ rẽ đã không còn âm thanh gì nữa. Cậu ta thử đi xuống tầng, còn chưa đi được mấy bước đã liếc thấy Trịnh Tư Vận đang đỡ lan can, cúi đầu, bả vai run nhẹ.
Đầu Nghiêm Dục lập tức phình to…
Không phải là cô bé đang khóc đó chứ?
Cái này…
Cậu ta có thể không quan tâm, bỏ của chạy lấy người được không?
Nghiêm Dục còn chưa nghĩ xong tiếp theo nên làm thế nào, Trịnh Tư Vận đã nghe thấy tiếng bước chân nên ngừng khóc và quay đầu nhìn lại.
Nghiêm Dục chỉ cảm thấy trông cô bé càng đáng thương hơn.
Trịnh Tư Vận không nhin nữa, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Cô bé sống lại từ tuổi 28, cũng không nhớ rõ chi tiết chuyện mười mấy năm trước lắm, nghĩ nát óc cũng không nhớ ra liệu kiếp trước mẹ có về muộn mấy ngày hay không…
Lúc ấy, cô bé chỉ lo vùi đầu vào học tập.
Cô bé không nên quá hoảng loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!