Chương 15: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Rất nhanh đã đến thời gian làm việc. Khách khứa trong thẩm mỹ viện ít đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Trịnh Vãn nói một tiếng với quản lý cửa hàng. Cô xin nghỉ ba ngày, mua vé xe về Nam Thành.

Hai ngày nữa chính là ngày giỗ của Trần Mục.

Cha mẹ cũng ở Nam Thành. Cô nên về thăm, nhân tiện đưa họ đến bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ luôn. Mặc dù vẻ mặt của cha mẹ hồng hào nhưng cô cũng không dám mất cảnh giác. Sau khi mất đi Trần Mục, cô lại càng quan tâm tới những người thân ít ỏi bên cạnh mình. Cô cũng không thể chịu đựng thêm sự mất mát nào nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, Trịnh Vãn thu dọn quần áo dựa theo dự báo thời tiết ở Nam Thành.

Khí hậu ở Đông Thành và Nam Thành hoàn toàn khác nhau. Sau khi vào mùa thu, ở Đông Thành đã phải mặc áo khoác dày, nhưng ở Nam Thành thì vẫn như còn đang là mùa hè, nhiệt độ vẫn gần 30 độ.

"Thật sự không định về cùng mẹ à?" Trịnh Vãn nhìn về phía con gái đang thu dọn hành lý giúp mình, hỏi lại một lần nữa.

Trịnh Tư Vận lắc đầu: "Con không có thời gian. Khi có kết quả kiểm tra đợt trước, con gần như rớt khỏi top mười rồi. Chắc chắn cô Triệu cũng không muốn con xin nghỉ, làm trì hoãn tiến độ học tập."

"Vậy được rồi." Trịnh Vãn nghe vậy, cũng không miễn cưỡng: "Mẹ đưa cho con một tấm thẻ nhé?"

Trước đây khi cô đi công tác hay đi học cũng phải xa con gái vài ngày.

Nhưng khi đó cô không có ở nhà ở Nam Thành. Cha mẹ cũng có thể giúp cô chăm sóc con gái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô thật sự cũng không yên tâm cho lắm nhưng cũng không thể không trở về Nam Thành.

Trịnh Tư Vận bất đắc dĩ nói: "Mẹ, tiền tiêu vặt của con đã nhiều lắm rồi, vốn đã không dùng hết. Hơn nữa mấy hôm nay con ở trong ký túc xá ở trường. Cơm trong canteen trường rẻ lắm."

"Thật ra cô Triệu của bọn con đã nói chuyện với mẹ rồi, cô ấy nói nền tảng của con rất chắc." Trịnh Vãn chần chờ vài giây, quay đầu hỏi: "Con thật sự không định về cùng mẹ à? Dì Giản của con rất nhớ con, Phương Lễ cũng vậy, hôm qua lúc gọi điện cho mẹ còn nhắc tới con đấy, hỏi vì sao con không trả lời tin nhắn của nó."

Cũng may mà Trịnh Vãn đang gấp quần áo nên không nhìn thấy trên mặt Trịnh Tư Vận ngồi cách cô không xa lộ vẻ u ám không phù hợp với độ tuổi.

"Tư Vận?"

Trịnh Vãn thấy con gái không nói gì, cô quay đầu lại.

Một giây trước khi cô quay đầu lại, Trịnh Tư Vận đã điều chỉnh biểu cảm rồi. Cô bé bĩu môi: "Con làm gì có thời gian lên mạng trả lời tin nhắn cho cậu ta chứ, hơn nữa, mẹ à, mẹ thật sự là phụ huynh đấy à? Con thấy cha mẹ của các bạn khác chỉ ước gì trường học có thể bỏ luôn hai ngày nghỉ mỗi tuần thôi mà, tốt nhất là không lúc nào được nghỉ ngơi cả, còn mẹ thì lại khuyến khích con xin nhỉ, nếu cô Triệu nghe thấy mẹ nói vậy, kiểu gì cũng sẽ tức giận cho mà xem!"

Trịnh Vãn bật cười, vén tóc ra sau tai: "Mẹ sợ con mệt quá thôi."

"Vậy thì con càng không thể thả lỏng được. Con muốn thi vào trường cấp ba và trường đại học tốt nhất!" Trịnh Tư Vận đi dép lê vào trong, giọng nói trong trẻo: "Mẹ, con đi học bài đây. Mẹ cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé~"

"Con đừng học đến khuya quá, coi chừng đôi mắt."

Trịnh Tư Vận dựa vào khung cửa, lè lưỡi, nở nụ cười tinh nghịch: "Mẹ và cha đều không bị cận thị, chắc chắn con cũng sẽ không bị cận đâu."

Sau khi đóng cửa lại.

Trịnh Tư Vận vô cảm dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn trần nhà đã có khe nứt.

Cái khe kia giống như một vết sẹo.

Nếu cô bé sống lại khi còn học cấp ba, có lẽ cô bé sẽ có tâm lý vặn vẹo, biến thành một con quái vật chỉ biết giải tỏa những cảm xúc trong lòng mình.

Cô bé sẽ khiến tất cả những người từng khiến mình tổn thương phải trả giá.

Dù là châu chấu đá xe hay lấy trứng chọi đá gì cũng chẳng sao cả.

Nhưng bây giờ cô bé quay về lúc mẹ vẫn còn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!