Chương 11: (Vô Đề)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

"Thử? Thử là như thế nào?"

Trần Đoan khó hiểu.

Dương Mậu lắc đầu: "Cô ấy cũng đang nhìn xem thành ý của cậu đến đâu. Thực ra, cậu có thể hiểu câu nói của cô ấy theo một cách khác... Lúc đầu cô ấy có nói rằng con gái của cô ấy sắp thi đại học. Câu này có ý nghĩa gì? Ý của cô ấy là áp lực của cô ấy lớn, nuôi một đứa nhỏ không dễ dàng, vừa tốn công vừa tốn sức. Rồi cô ấy nói cô ấy khó có thể đặt ai khác vào trong tim, vì cô ấy bận kiếm tiền và chăm sóc con cái. Làm sao cô ấy có thể chu đáo được.

Chắc chắn là không có thời gian rảnh để lo liệu mọi việc."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tất cả mọi người đều là người làm công. Nếu muốn có thời gian rảnh rỗi thì chỉ có thể dựa vào một người khác. Trần Đoan, ý của cô ấy rất đơn giản, nếu cậu sẵn sàng chấp nhận con gái của cô ấy và gánh vác phần lớn chi phí sinh hoạt, nuôi con gái của cô ấy như con gái của cậu, cô ấy mới có thời gian bắt đầu mối quan hệ với cậu được."

"Cho nên, hiện tại, mấu chốt vấn đề là xem cậu nghĩ như thế nào, nếu như cậu đồng ý, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nếu như cậu không đồng ý, vậy thì cậu hãy nghe theo lời của cô ấy, kết thúc đi, tiếp tục đi xem mắt với người khác."

Trần Đoan sửng sốt, anh ta trầm mặc hơn mười giây mới nói: "Ngay từ đầu tôi đã biết hoàn cảnh của cô ấy. Cho đến khi add WeChat rồi gặp nhau, trong lòng tôi cũng biết, nếu như chúng tôi thật sự kết hôn, sao có thể phân biệt chuyện của tôi, chuyện của cô ấy nữa. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ chia sẻ nỗi lo với cô ấy." 

Dương Mậu và vợ anh ta nhìn nhau. Hai người họ hiểu ý của Trần Đoan.

Sau khi suy nghĩ vài giây, Dương Mậu nảy ra một sáng kiến ​​cho anh ta: "Thế này thì sao, trước tiên cậu đừng trả lời tin nhắn của cô ấy. Mấy ngày nữa cậu lại hẹn cô ấy đi ăn tối. Đến lúc đó, cậu nên chân thành hơn, vấn đề này sẽ có thể được giải quyết."

Vừa nói, anh ta lại trêu chọc Trần Đoan: "Được rồi, nếu cậu thực sự muốn thành công, cậu cứ đồng ý làm cha của con gái nhà người ta đi. Tôi cũng sẽ làm chú của người ta."

Sau khi nghe Dương Mậu phân tích, Trần Đoan nhìn lại tin nhắn của Trịnh Vãn và nghĩ, cô thật sự có ý đó sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh ta không chắc, nhưng trong tiềm thức anh ta muốn tin vào điều đó.

Lúc vợ chồng Dương Mậu rời đi cũng đã hơn mười giờ tối.

Đúng là Trần Đoan không phải là đối thủ của cặp đôi này. Anh ta chưa kịp phản ứng đã kể hết những gì mình biết về Trịnh Vãn.

Từ chung cư đi ra, tâm trạng Dương Mậu nặng trĩu nói: "Vợ à, giúp anh một việc đi. Không phải em nói muốn đi thẩm mỹ sao? Đúng lúc đối tượng Trần Đoan đang xem mắt cũng có một viện thẩm mỹ. Em đến đó đi, em cũng thấy ảnh chụp của cô ấy rồi. Đến lúc đó em quan sát cô ấy một chút, xem cô ấy là người như thế nào. Chúng ta giúp Trần Đoan kiểm tra đi. Nói thật, anh chỉ lo lắng cậu ta bị lừa rồi còn lo đếm tiền cho người ta."

Vợ của Dương Mậu ngạc nhiên nhìn anh ta: "Cái này không hay lắm anh ơi?"

"Anh cũng biết không hay lắm, nhưng anh không nhịn được, Trần Đoan quá đơn thuần, quá ngây thơ rồi." Dương Mao nói: "Anh sợ người kia chơi trò lạt mềm buộc chặt, mới quen đã đùa giỡn cậu ta như vậy rồi, về sau có khi sẽ nắm cậu ta trong lòng bàn tay cũng nên."

Khi Trịnh Vãn về nhà, Trịnh Tư Vận đang làm bài tập về nhà. Cô bé phải thừa nhận rằng một người đã tốt nghiệp vài năm sau đó trở lại trường trung học cơ sở sẽ không quen với những dạng đề này. Cô bé phải cố gắng rất nhiều mới theo kịp giáo viên.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trịnh Tư Vận liếc nhìn thời gian.

Vẫn chưa đến tám giờ.

Mới ăn xong bữa cơm đã về ngay rồi hả?

Cô bé xỏ dép lê bước ra khỏi phòng. Thấy khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, cô bé nuốt lời định hỏi vào trong.

Nhìn thấy con gái mở to mắt nhìn mình, Trịnh Vãn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Dù có chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy con gái ở nhà, cô cũng cảm thấy những cảm xúc tồi tệ đó bị đứa trẻ này cầm chổi quét sạch.

"Tối nay con ăn gì?" Cô vừa thay giày vừa nhẹ nhàng hỏi.

Trịnh Tư Vận thành thật trả lời: "Mì thịt bò ạ."

Trịnh Vãn cười: "Mì ăn liền à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!