Thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn nằm ngay khu vực trung tâm. Cứ đến mười giờ sáng là ánh nắng chói chang lại chiếu vào từ cửa sổ sát đất, hắt lên bàn làm việc của cô một màu màu trắng sữa, làm người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái khó tả.
Những lúc không bận làm việc, cô sẽ đứng dậy kéo rèm cửa sổ nhìn về phía thành phố vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Cô là người địa phương Đông Thành, năm mười tám tuổi xuôi nam học đại học. Từ đó về sau, số lần cô quay về Đông Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cuối năm ngoái, cân nhắc đến tương lai của con gái nên cô đã dẫn con mình quay về lại Đông Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn cũng không phải là một người có chủ kiến.
Thậm chí nếu không tính vẻ bề ngoài thì cô chỉ là một hạt cát nhỏ giữa thành phố bình thường này thôi.
Khi còn là học sinh, thành tích của cô luôn chỉ thuộc vào khoảng bình thường không cao không thấp. Cô thi vào một trường đại học tư thục tầm thường, lại tình cờ gặp được người chồng lúc đó vẫn đang học đại học.
Chồng cô thật sự là một người có tương lai. Hoàn cảnh gia đình khá giả, vẻ bề ngoài đẹp trai anh tuấn, năng lực cá nhân cũng ưu tú nên sau khi tốt nghiệp, anh ta nhậm chức ở công ty lớn, tích lũy đầy đủ kinh nghiệm rồi lại về hùn vốn xây dựng sự nghiệp với cộng sự. Mà năm Trịnh Vãn ba mươi hai tuổi kia, chồng cô qua đời trong một vụ việc ngoài ý muốn.
Năm nay Trịnh Vãn đã ba mươi tám tuổi nhưng chỉ mới trải qua hai mối quan hệ mà thôi.
Mối tình đầu của cô là vào lúc tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời nên không có gì gọi là để lại những ký ức khâu sâu trong tâm trí. Sau khi chia tay mỗi người một ngả. Bây giờ nhớ lại, thậm chí ngay cả dáng vẻ của người kia cô cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Đối với Trịnh Vãn mà nói thì mối quan hệ chân chính, nguyên vẹn và quý báu mình trải qua chính là tình cảm mười hai năm với chồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảm giữa hai người cực kỳ sâu đậm, nước chảy thành sông. Trong số các bạn học thì cô được xem như là người kết hôn sớm nhất, còn chưa lấy bằng tốt nghiệp đã lấy giấy đăng ký kết hôn trước rồi. Thỉnh thoảng Trịnh Vãn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Lúc các bạn học đang bôn ba trên đường đời thì cô đang ở nhà chờ sinh. Chỉ là chồng đối xử với cô rất tốt, mười hai năm như một ngày, từ trước đến giờ chưa từng nói với cô một câu nặng lời nào, lúc nào cũng quý trọng yêu thương nâng niu hết mình.
Việc chồng qua đời chẳng khác gì tiếng sấm sét giữa trời quang oanh tạc cuộc sống đang bình yên hạnh phúc của cô khiến nó nát bấy.
Trong mười hai năm bên nhau, cô đã hình thành thói quen dựa dẫm vào chồng rồi, chẳng cần lo toan chuyện gì cả. Cái chết của anh ấy gần như rút hết sức sống của cô. Trịnh Vãn đau buồn quá độ gần như muốn đi theo chồng luôn. Chỉ là nhìn lại cha mẹ đã lớn tuổi và con gái nhỏ, cô lại nghiến răng buộc mình phải kiên cường, cố gắng trải qua đau đớn chịu tang chồng.
"Chị Trịnh, báo cáo vật tư của quý này đã được gửi đến hộp thư của chị."
Có người gõ nhẹ lên cửa kính rồi đẩy cửa bước vào.
Trịnh Vãn quay đầu lại.
Đây là Tôn Vi tháng trước mới nhậm chức lễ tân, hiện tại đang phụ trách hết công việc lễ tân của thẩm mỹ viện.
Hồi mới vào làm, cô ấy vẫn còn lóng ngóng chưa quen việc nhưng bây giờ thì đã thành thạo rồi. Người mà cô ấy biết ơn nhất chính là Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn cực kỳ quan tâm và chăm sóc cô ấy, lúc làm việc cũng thường xuyên bày vẽ này kia để cô ấy học hỏi.
"Được." Trịnh Vãn gật đầu, tự nhiên vuốt lại mấy lọn tóc tán loạn trên vai ra sau tai rồi xoay người kéo ghế ra ngồi xuống, ngón tay trắng nõn đặt trên con chuột chuẩn bị mở máy tính lên xem.
Tôn Vi nhìn ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên tay Trịnh Vãn khiến ngón tay gần như trở nên trong suốt.
Bỗng nhiên cô ấy cảm thấy xúc động: "Chị Trịnh, chị mới là quảng cáo sống của thẩm mỹ viện chúng ta đấy. Nói ra ai mà tin chị đã sắp bốn mươi chứ! Em cảm thấy đến hai mươi tám tuổi là chắc chắn trông em không trẻ được như chị bây giờ!"
Trịnh Vãn cười một tiếng.
Hồi còn tầm ba mươi tuổi, cô cũng là người rất để ý việc tuổi tác trôi đi.
Cha mẹ thường tính cả tuổi mụ nữa, lần nào cô cũng cãi lại. Những lúc như thế chồng lại ôm vai cô bật cười dịu dàng dỗ dành.
Chờ đến khi ba mươi tám tuổi rồi, có vẻ như tất cả mọi thứ mà cô cần đối mặt trên thế gian này đều trở nên thong thả.
"Sao mà biết được chứ." Lúc nói chuyện Trịnh Vãn cũng cực kỳ nhỏ nhẹ: "Em có khuôn mặt con nít. Hồi trước lúc phỏng vấn tuyển dụng bọn chị cũng tưởng là em mới trưởng thành."
Ai mà chẳng thích nghe lời khen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!