Editor: Trà Đá
Chờ Đường Nhân đi rồi, Lộc Dã không thể chờ được nữa chạy đến bên cạnh Lục Trì: Người anh em à.
Hả?
"Người anh em không biết rõ con người Đường Nhân rồi, bình thường cũng không đặc biệt thích thứ gì hết, vậy mà anh thấy cậu ấy thích người anh em nhất đấy."
Lục Trì không hiểu hỏi:
"Chẳng lẽ tớ là đồ…. đồ vật sao?"
Lộc Dã bị câu hỏi này của anh làm cho nghẹn họng lại:
"Tớ nói sai rồi. Mấy người học giỏi thật là, ý tớ là Đường Nhân thật sự thích cậu đó."
Những người có chỉ số thông minh cao đều có tư duy kỳ lạ như thế sao?
Lục Trì rủ mắt xuống, không nhìn lại Lộc Dã.
Lộc Dã gõ gõ bàn, hiếu kỳ nói:
"Mà sao lúc nãy cậu lại cởi áo đồng phục ra đưa cho Đường Nhân vậy? Lỡ như hội học sinh đi kiểm tra, cậu bị bắt thì chẳng phải sẽ bị trừ điểm sao."
Mặc dù cả lớp không bị ảnh hưởng, nhưng học sinh nào bị trừ nhiều điểm quá thì tiền lương của giáo viên
chủ nhiệm sẽ bị ảnh hưởng, cho nên bình thường thì giáo viên chủ nhiệm
sẽ phạt đứng hoặc là quét dọn vệ sinh.
"Lộc Dã, nhường một chút." Một giọng nói khác đột nhiên xuất hiện.
Lộc Dã ngẩng đầu:
"A, Triệu đại tiểu thư cũng muốn ngồi nữa hả?"
Triệu Như Băng đứng ở hành lang, không mặc áo đồng phục, chỉ có áo sơ mi trắng tay ngắn, lộ ra bên ngoài là cánh tay trắng mịn.
Lộc Dã cũng không ưa thích Triệu Như Băng.
Cô ta là bạn cùng lớp với cậu ta năm cấp một, cùng trường năm cấp hai, hiện tại lại học chung cấp ba.
Bình thường cô ta rất khó chịu với mọi người, cực kỳ nhàm chán, cũng cái
kiểu không đếm xỉa đến người khác nhưng lại hoàn toàn khác với Đường
Nhân, đáy lòng cô ta thật sự xem thường người khác.
"Làm sao đây, tớ đến trước mà." Lộc Dã không đếm xỉa đến cô ta:
"Triệu đại tiểu thư ngồi chỗ khác đi."
Triệu Như Băng khẽ trừng to mắt: Cậu!
Không biết sao Lộc Dã lại không muốn nhường, một chút cũng không nể nang con
gái, Triệu Như Băng chỉ có thể ngồi ở trước mặt bọn họ.
Triệu Như Băng mở bài thi ra, lật đến đề bài cần hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!