Đường Nhân không thúc giục anh, ngược lại Lục Trì không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng lúc này, bên kia điện thoại vang lên tiếng thủy tinh rớt vỡ.
Lục Trì thấp giọng nói: Cúp…. Cúp máy.
Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại, anh cầm điện thoại ngu ngơ vài giây, sau đó chạy nhanh xuống lầu.
Ở đầu dây bên này, Đường Nhân đột nhiên cũng bị mơ hồ theo cảm xúc và giọng nói của anh.
Cô còn chưa nói gì mà, chẳng lẽ anh có chỗ nào không thoải mái sao?
Đường Nhân ném điện thoại di động lên giường, cẩn thận nhớ lại sự tình, dường như không có gì đặc biệt…. Đợi chút, cuối cùng có tiếng động gì đó.
Cô suy nghĩ một hồi lâu, có khả năng là chuyện gia đình Lục Trì.
Dựa theo tình cảnh tối hôm qua, thì chuyện này cô không có quyền can thiệp
vào, Đường Nhân tùy tiện thu dọn ít đồ, lúc đi lại quên tắt điện thoại.
Trường tư nhân Gia Thủy không cho phép mang di động vào trường, mặc dù cô có
thể lén mang vào, cũng sẽ không bị bắt, nhưng sắp tới gần ngày thi đại
học rồi, làm bài tập còn tốn nhiều thời gian hơn.
Dì Tôn lên lầu quét dọn phòng ngủ Đường Nhân: Đi hả con?
Dạ.
"Đi đường chú ý an toàn nhé."
Dạ.
Bóng dáng Đường Nhân dần dần biến mất, lúc này dì Tôn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, giường ngủ tự dưng rung lên, dì Tôn phát hiện ra di động nằm dưới
chăn.
Mới vừa cầm trên tay, di động đột nhiên rung lên một cái,
màn hình sáng lên, dì Tôn thuận miệng nói:
"Về trường rồi cũng quên tắt máy nữa."
Dì Tôn trực tiếp tắt điện thoại di động, cẩn thận đặt lên bàn.
~
Lúc Lục Trì chạy tới phòng khách, quả nhiên thấy ba mẹ đang đứng giằng co không ai nói với ai lời nào.
Lục Dược Minh đưa lưng về phía anh:
"Tôi khuyên cô nên sớm ký tên đi."
Vương Tử Diễm túm lấy tóc mình, rống to:
"Anh đừng có nằm mơ! Ký tên để cho anh ở một chỗ với con đàn bà kia hả? Đừng có đắc ý!"
Bà tiện tay gạt đổ món đồ thủy tinh trên bàn xuống vỡ tung tóe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!