Cuối tuần, Lục Tử Khiêm hiếm thấy không đi làm, Hướng Vãn Vãn liền lôi kéo người cùng đi dạo phố, nói: "Sắp đến mùa đông, chúng ta đi mua mấy bộ quần áo mới. Em mua cho anh áo khoác nhung dài, anh vóc dáng cao, mặc áo khoác khẳng định anh tuấn soái...... Kỳ thật ngươi gương mặt này, cũng rất có đẳng cấp."
Lục Tử Khiêm bị cô chọc cười, mặt anh bị Hướng Vãn Vãn véo đủ hình dạng.
"Xem này, cái áo sơmi đen cũng rất tốt ……" Hướng Vãn Vãn nhìn anh mặc áo sơmi đen, không biết nghĩ tới cái gì, mặt có chút ửng đỏ.
Không chỉ có cô, bên cạnh nhân viên bán hàng cũng nhìn Lục Tử Khiêm, mặt cũng đỏ hồng.
Không thể không nói, Lục Tử Khiêm dáng người thật tốt, anh mặc áo sơmi, cả người gợi cảm đến không thể tưởng tượng, quả thực soái để cho chân người ta mềm nhũn.
Lục Tử Khiêm giống như không biết mị lực của mình, còn không cần tiền tựa như hướng tới Hướng Vãn Vãn phóng điện, lộ ra một nụ cười hết sức mê người
"Rất đẹp sao?" Anh hỏi
Hướng Vãn Vãn không hề có do dự: "Đẹp đẹp, quả thực là siêu đẹp…… Cái này gói lại cho chúng tôi
"Ai u, đây là ai, hóa ra là Hướng tiểu thư chúng ta!" Hai người đang đi dạo, đối diện có hai người đang đi tới, một nam một nữ, hai người trực tiếp đi đến, xem ra có mục đích.
Hướng Vãn Vãn nhìn về phía cô gái kia, khóe miệng giật một cái, thật đúng là trái đất tròn, kẻ thù càng thấy càng buồn người.
"Là Hoàng Linh Linh à." Cô không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi.
Hoàng Linh Linh là ai, là bạn học cao trung, cũng là vị ba năm cao trung bị Hướng Vãn Vãn đoạt đi tất cả ánh sáng hoa khôi.
Hoàng Linh Linh nhìn Lục Tử Khiêm bên cạnh Hướng Vãn Vãn, chờ phát hiện dáng dấp anh nhìn anh tuấn mê người, trong mắt thoáng qua một tia ghen ghét, trong lòng quả thực là khó chịu.
"Đây là bạn trai? Như thế nào không giới thiệu một chút?" Hoàng Linh Linh ngữ khí có chút khó chịu hỏi.
Hướng Vãn Vãn, nói: "…… Đây là bạn trai mình, Lục Tử Khiêm."
Hoàng Linh Linh ý cười nhìn về phía Lục Tử Khiêm, nói: "Hóa ra Lục tiên sinh, tôi kêu Hoàng Linh Linh, rất vui khi quen biết anh.A, đã quên giới thiệu, đây là bạn trai tôi, Vương Tử Thiên, Vương gia nhị thiếu gia, các người hẳn là biết rồi."
"Tôi không biết." Hướng Vãn Vãn có thể nói là rất thành thật.
Hoàng Linh Linh miệng tươi cười cứng đờ, lại như vậy, lại như vậy, Hướng Vãn Vãn vì cái gì luôn không theo kịch bản vậy!!!!
"Đã lâu không gặp, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa?" Hoàng Linh Linh lại hỏi.
Hướng Vãn Vãn muốn từ chối, nói: "Này…… Này không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt, bạn học cũ, chẳng lẽ cậu không muốn cho mình mặt mũi sao?" Hoàng Linh Linh hỏi.
Hướng Vãn Vãn: "……"
Lục Tử Khiêm duỗi tay ôm lấy eo Vãn Vãn, mỉm cười nói: " Xin lỗi Hoàng tiểu thư, tôi cùng Vãn Vãn muốn ăn chưa với nhau, chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, muốn một không gian riêng tư, không muốn để cho người khác quấy rầy."
Hoàng Linh Linh: "……"
Trong lòng cô lại hâm mộ lại ghen ghét, dựa vào cái gì Hướng Vãn Vãn có thể tìm được bạn trai anh tuấn soái khí như vậy?
Hoàng Linh Linh nhìn anh trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, khẽ cau mày, lấy ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hướng Vãn Vãn, nói: "Làm bạn gái…… Vãn Vãn sao cậu để Lục tiên sinh xách nhiều đồ vậy? Cậu chẳng lẽ sẽ không đau lòng sao?"
"Sẽ đau lòng…… Đây là bạn trai mình, đau lòng cũng nên là mình đau lòng, cậu quan tâm làm gì?" Hướng Vãn Vãn nhỏ giọng nói.
Hoàng Linh Linh trừng cô, bị cô chọc tức giận đến không chịu được, Hướng Vãn Vãn nhấp môi, có chút hoảng sợ.
Lục Tử Khiêm cười nói: "Vãn Vãn đau lòng tôi, nhưng tôi càng đau lòng Vãn Vãn hơn…… Tôi đem Vãn Vãn để ở trong tay đều sợ đem cô đụng phải, làm sao để cô ấy xách đồ được?"
Anh nhìn về phía Hướng Vãn Vãn, thâm tình chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!