Hôm nay Lục Tử Khiêm trở về hơi trễ, nên Hướng Vãn Vãn tự kêu cơm hộp, không biết có phải miệng cô bị Lục Tử Khiêm nuôi thành kén ăn không, nên ăn cảm thấy không có làm ngon bằng Lục Tử Khiêm nấu, tùy tiện ăn hai miếng lót bụng sau đó ném cả hộp cơm vào thùng rác, sau đó đi thư phòng viết tiểu thuyết, viết đại cương.
Tốc độ tay của cô rất nhanh, nếu có đại cương, một giờ khi tốc có thể đạt tới 6000 chữ, đương nhiên có lúc bí ý tưởng nên ngày đại khái chỉ có thể viết vài trăm chữ.
Hiện tại cô vừa mới khai văn, đúng là thời điểm đối với tiểu thuyết nóng nhất, một ngày gõ cái hai vạn chữ đều được, quả thực gõ chữ thành tinh.
Lục Tử Khiêm trở về trước tiên ở trong phòng bếp quay hai vòng, đầu tiên thấy chính là cơm hộp trong thùng rác, anh lại nhìn tủ lạnh, quả vải quả táo đều ăn một chút, còn có trên bàn bánh quy nhỏ, cũng bị ăn mất.
Nhìn đến này, anh nhíu nhíu mày, tiện tay cởi bỏ cổ áo cà vạt.
Lên lầu, hắn trực tiếp đi đến thư phòng, tiểu cô nương ngồi ở sau bàn đọc sách, tay đánh chữ như bay.
Cộc Cộc Cộc.
Đưa tay gõ cửa một cái, Lục Tử Khiêm dựa vào cửa, thấp giọng cười nói:
"Tiểu mỹ nhân, muốn cùng ta cùng đi ăn tối?"
Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu, liền thấy anh mặc một thân tây trang, cà vạt bị hắn kéo ra, xiêm y rộng thùng thình, một bộ dáng lười nhác, lại tràn ngập mặt khác một loại mị lực sa sút tinh thần, lộ ra một loại cám dỗ trí mạng.
Hướng Vãn Vãn hai mắt sáng ngời, nói: Anh về rồi
Lục Tử Khiêm cười gật gật đầu, cất bước đi vào phòng, vừa đi vừa nói:
"Buổi tối có phải em không ăn cẩn thận, cơm hộp chỉ ăn một ít, chẳng lẽ không đói bụng?"
Hướng Vãn Vãn nói:
"Do cơm hộp ăn không ngon……"
Lục Tử Khiêm nghĩ nghĩ, nói:
"Bên ngoài đồ ăn không ngon bằng đồ ăn trong nhà, anh gọi cơm cho em ở một quán ăn ngon, đó là một quán cơm gia đình, làm đồ ăn hương vị rất tuyệt, lần sau em cứ gọi cơm nhà đó."
"Quán cơm gia đình? Được ạ." Hướng Vãn Vãn gật đầu.
Lục Tử Khiêm duỗi tay bắt lấy tay cô, nói:
"Tốt lắm, vậy hiện tại cùng ăn cơm với anh đi, anh đến bây giờ chưa có ăn cơm."
Nghe thế, Hướng Vãn Vãn tức khắc liền có chút đau lòng, bị anh kéo tay, chạy sau lưng anh, nhắm mắt theo đuôi, nhẹ nhàng nói:
"Công việc rất bận sao? Coi như công việc bận rộn đi nữa, cũng không nên quên ăn cơm chứ."
Lục Tử Khiêm liền quay đầu nhìn cô cười, nói:
"Gần nhất có mấy cái dự án cần anh làm, cho nên sẽ vội một ít, chờ thêm đoạn thời gian thì tốt rồi."
Đi đến phòng khách, anh duỗi tay đem áo khoác cởi ra ném ở trên sô pha, đi vào trong phòng bếp nấu cơm. Thời gian cũng không còn sớm, anh tính toán tùy tiện làm một chút.
Nhìn thoáng qua đồ ăn trong phòng bếp đồ, nồi cơm điện còn chút cơm nguội, cho nên anh quyết định làm cơm chiên.
Trứng gà, cà rốt, thịt, măng chua --…
Dù sao có nguyên liệu gì bên trong, một đống xào, sau đó hơn nữa anh cho nước tương, cuối cùng làm được thành phẩm vẫn là mỹ thực, dụ cho người thèm ăn.
Mà hương vị, tự nhiên cũng không khác nhau.
Hướng Vãn Vãn buổi chiều vốn dĩ không ăn nhiều, một bát cơm chiên đầy, nàng ăn tao nhã, nhưng tốc độ cũng tuyệt đối không chậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!