Nhíu mày, đôi mắt xinh xắn, mang một chút kiêu ngạo cũng có chút yểu điệu.
"Cậu lùi ra trước."
"Được."
Tiết Viễn hít sâu một hơi: "Nếu lần sau cậu muốn chụp hình thì nói trước để tôi còn về nhà thay mấy bộ quần áo mới."
Nói xong khuôn mặt đẹp trai mang chút ngại ngùng nhìn cô hơi e lệ: "Cậu chụp nhiều như vậy làm gì?". Kỉ niệm sao, ôi con nhỏ này!
Thời niên thiếu của tớ rất nhàm chán bây giờ có chút ngọt ngào hơn hẳn là vì có cậu sao?
Lâm Ly không tim không phổi đáp: "Trừ tà."
Tiết Viễn: "…"
Hắn lần nữa bị Lâm Ly chọc tới dở khóc dở cười.
…
Hắn gương mắt nhìn về phía Lâm Ly muốn mời cô vào nhà ăn dưa hấu rồi hẳn đi, trong nhà vẫn còn mấy quả.
"Lâm Ly."
"Ừ!"
"Có muốn lên nhà ngồi chút, ăn dưa hấu không?
Ánh trăng chiếu lên người cô, mắt Tiết Viễn lóe sáng đây đúng là cơ hội có một không hai.
Lâm Ly có hơi ngượng ngùng dù sao chỉ mới quen đã rủ người ta vô nhà rồi: "Không được."
Nếu cậu ta năn nỉ chút nữa thì đành đồng ý vậy. Xem như cho cậu một cơ hội.
Tiết Viễn chợt hiểu ra, thời gian không còn sớm nữa vẫy tay chào: "Vậy tạm biệt cậu nhé."
Ớ! Ớ!
Lâm Ly:??????
Cô cho rằng hắn sẽ hỏi thêm mình lần nữa, tuy lúc nãy đã từ chối nhưng sau đó sẽ đồng ý, nhưng không ngờ đối phương kết thúc quá dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng, nhanh quá nhanh!
Không cho cô cơ hội làm giá nào.
Em. Gái. Cậu!
….
Đột nhiên mây đen bên ngoài kéo đến rồi, mưa tháng 12 trút xuống từng cơn như trút giận cho nổi lòng của Lâm Ly. Khác với gió táp mưa gào bên ngoài, trong nhà lại rất ấm áp.
"Vì trời mưa nên tớ mới vào chơi đấy nhé!" Nói rồi cô giậm chân bước đi.
…
Lần đầu tiên bước vào nhà Tiết Viễn, nhìn tới nhìn lui nhà cửa rất gọn gàng không có chi tiết thừa, sáng sủa sạch sẽ.
Có chút ngại ngùng: "Bố mẹ cậu đâu, sao không thấy ai?"
Tiết Viễn: "Họ đi công tác nước ngoài, có khi cả năm tớ còn chưa gặp mặt lần nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!