Chương 4: Tôi tiến một bước cậu lại lùi một bước

"Lâm Ly… trong lâm ly bi đát."

Tiết Viễn: "…"

Tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao trong ký ức mình chưa từng xuất hiện người này. Nhìn người kia tâm trạng Lâm Ly nhất thời trở nên phức tạp.

Tương lai cậu ta sẽ bị sát hại vụ việc này từng gây rúng động cả thành phố, sống một đời thực vật cô độc. Tên hung thủ đó vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Đây là số phận định sẵn của cậu ta.

Lâm Ly thử thăm dò: "Dạo này cậu có cảm giác bị theo dõi không?"

"Điên hả má, xem phim trinh thám nhiều rồi."

Thà mắt cô mắt mù không thấy sống chết mặc bay nhưng anh bạn này cũng tội nghiệp lắm chứ bị đâm nhiều nhát như vậy nằm một chỗ để cô chăm sóc bao năm, lòng nghĩa hiệp lại trỗi dậy, được rồi từ nay mình sẽ là người dẫn dắt.

Chúng ta lại lần nữa đi lên đỉnh cao nhân sinh, đánh bại các thế lực tàn ác nào em trai….

Kha Vũ thấy hạng nhất và hạng hai từ cuối lên đang thảo luận học tập, nhất thời trở nên kỳ lạ: "Này, cho dù cậu có cố gắng học tập thì tôi cũng không thích cậu". Nói xong chảnh chọe đem cặp sách bỏ đi ngồi xuống bàn cuối.

Lâm Ly: "…"

Tiết Viễn: "…"

Vừa hay cô có thể để Tiết Viễn ngồi chung với mình.

Lâm ly đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương.

Nhất thời lao vào trầm trư.

Sau đó bừng tỉnh đại ngộ, lẽ nào cô là đứa con được ông trời chọn sinh ra để giải cứu chúng sinh.

Sau đó Lâm Ly cuối đầu thẹn thùng cười.

Ha…haha…

Cô quả là một người thông minh nhanh trí mà.

Sau giờ học, cô quyết định kéo hạng hai đến thư viện nổ lực học tập, kèm cặp cậu ta để cậu ta đi đúng hướng.

Mặc dù bài nào cũng không biết làm, thôi kệ cố gắng còn hơn.

Sự hy sinh này khiến trời xanh cũng phải đổ lệ mưa liên tiếp cả tuần, phố xá ngập nước vậy mà trường học vẫn bắt học sinh đến trường. Chủ nghĩa tư bản thật độc ác.

Thời gian chạy nhanh như một con chó, thoắt cái đã có thành tích tháng.

Đột nhiên có một ngón tay để trước mũi cô thăm dò hơi thở.

Lâm Ly uể oải: "Cậu…cậu làm gì thế?"

Tiết Viễn: "Xem cậu còn thể không, căng thẳng sao, sắp có điểm rồi, sự nổ lực của chúng ta sắp được đền đáp rồi lần này tôi tự tin lắm."

Ai cho chúng ta sự nổ lực này đương nhiên là sự cố gắng…

Đến rồi, đến rồi giờ khắc huy hoàng này đã đến, chủ nhiệm đầu trọc đến đi cho mọi người biết sức mạnh của nổ lực không ngừng nghỉ đáng sợ như thế nào.

Bùng nổ đi, cháy lên cho cả thế giới đều biết.

Hạng nhất…bạn học Việt Mỹ…không phải mình, không sao mình phải đi từng bước nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!