Chương 3: Gặp lại bệnh nhân cũ

Phải rồi mình có thể nhờ giúp đỡ.

Rất nhanh, Lâm Ly liếc thấy trên bục giảng như đang phát ra ánh sáng.

Không!

Đó không phải là ánh sáng.

Đó là hào quang của tri thức!

Cô chỉ cần lắng nghe thì lần nữa sẽ có tri thức, hướng về cuộc sống mới!

Trên mặt Lâm Ly xuất hiện một nụ cười, là cô giáo đang giảng bài mà cô đang giảng cái gì nhỉ, sao khó nghe quá!

Lâm Ly mất kiên nhẫn ngồi bên dưới.

Lâm Ly nhìn bạn học xung quanh, trở lại một đời cô quyết tâm tạo dựng các mối quan hệ, không như đời trước trong mắt chỉ có Kha Vũ để rồi cô độc đến mức phải tâm sự với bệnh nhân Tiết Viễn xa lạ.

Lâm Ly có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế, đôi mắt khẽ rủ xuống, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng vì tương lai đi lên đỉnh cao nhân sinh mà bệt xuống, sau đó không biết suy nghĩ điều gì mà đột nhiên giật mình một cái.

Lâm Ly ngồi đó, rõ ràng đang là mùa thu mát rượi nhưng lòng lại nguội lạnh như mùa đông tháng 10.

Sau đó Lâm Ly dựng thẳng ngón tay giữa trắng nõn đầy khả ái của mình lên trời.

Không có gì, chỉ là mắng chửi cái thế giới này thôi, đã cho mình làm lại cuộc đời sao không khuyến mãi thêm bàn tay vàng. Có lẽ là trò đùa ác ý của ông trời.

Không được bây giờ cô phải sửa sang lại bộ đồng phục, nhất định phải để lại sự ấn tượng tốt cho bạn bè mới được, làm quen lại lần nữa nhờ sự giúp đỡ của họ đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Phụ nữ không thể nói không được!

Nhưng vừa mở miệng đã liền ngậm miệng.

Trong nháy mắt, cả lớp học loạn hết cả lên, tất cả đều không ăn khớp với nơi trang nghiêm này, trong lớp học tri thức trắng tinh khôi này chỉ có một mình giáo viên dạy văn đang chìm đắm.

Cô giáo liếc nhìn mớ hỗn độn bên dưới cầm chắc quyển sách giáo khoa trong tay.

"Tao nói có gì sai đâu mày còn nhìn nữa tao móc mắt mày ra chiên giòn."

"Cái thằng chó này, mày đừng ngang ngược."

Cô giáo vẫn tiếp tục dạy

Tôi khâm phục sự kiên cường này.

"Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng tao không đánh người mắt loé."

"Cái thứ chướng khí này."

Cô giáo vẫn giảng hăng say…

"Chết mọe mày đi, cho mày chửi này, cho mày khinh thường người mắt lóe."

"Hự…hự…chết mày nè."

Nhất thời cả lớp học trở nên vô cùng điên loạn chỉ có cô giáo chân vững như kiềng ba chân vẫn đang giảng dạy.

Không phải cả lớp cô lập Cô mà là Cô cô lập cả đám đông.

Giáo viên ưu tú toàn quốc năm nay nên thuộc về cô, nhìn xem cái tinh thần tâm bất động này xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!