Chương 20: Nếu đời người có bốn mùa

Kha Vũ ngồi một góc quan sát tình hình lên tiếng: "Vậy tại sao cậu lại tự đánh vào đầu mình".

Lâm Ly vội vàng nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi".

"Hiểu lầm gì?". Cả phòng đều tò mò, nói mới để ý, Lâm Ly toàn có những hành động kỳ lạ như phán đoán Tiết Viễn sẽ gặp nguy hiểm, Bán Hạ sẽ trở thành họa sĩ, còn lẩm bẩm về thời không.

"Hỏi rất hay, hiểu lầm gì nhỉ?". Đám nhóc tinh quái này sơ hở cái liền lộ, sau đó cô chợt nảy ra một ý tưởng: "Trên đầu tôi có vấn băng, bên trong có chứa thuốc làm mình rất ngứa nhưng không gãi được, vì vậy mới ấn đầu vô tường cọ cọ cho để ngứa, ha…ha…".

Lâm Ly cũng bắt đầu rối loạn, không biết nên làm gì tiếp theo.

"Còn mấy cái khác tớ chỉ nói cho vui thôi mọi người đừng xem là thật".

Lâm Ly âm thầm lau mồ hôi chỉ có mấy phút ngắn ngủi mà đã tốn bao nhiêu tế bào của cô rồi, bọn nhóc này tinh quái quá.

Chí Luân lấy trong túi ra bộ bài phá tan bầu không khí căng thẳng: "Rảnh rỗi quá!. Qua đây đánh bài đi?".

Cả phòng liền cười tươi như hoa: "Có đánh cược gì không?".

Lâm Ly nghe thấy cười híp mắt, ném ví tiền lên bàn: " Cược tiền đi, bà đây muốn kiếm thêm phí sinh hoạt".

Kha Vũ nghiêng mặt cười: "Chanh nhỏ, cậu chắc chứ!".

Cả phòng bệnh ngồi quay quần trên giường Lâm Ly, nhìn bộ dạng ai cũng là tay lão làng.

Lâm Ly đánh bài rất lành nghề, cô móc ví ra lục tới lục lui thấy tiền mặt không có nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợ người ta không có tiền trả, dặn dò cả phòng: "Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thì cởi hết quần áo, những người còn lại tiếp tục chơi".

Những người kia đồng ý, Tiết Viễn bắt đầu xào bài.

Hai tiếng sau, Lâm Ly hết tiền chuẩn bị tới khâu cởi đồ: "Các người không về sao, đây là phòng bệnh đó, bệnh nhân muốn nghỉ ngơi rồi".

Kha Vũ mặc kệ: "Chơi đi, đừng kiếm cớ, chơi thua là do cậu xui thôi".

"Ê, đừng nguyền rủa tao, lát nữa tao còn muốn chơi tiếp".

"Nói thật là mày rất xui chơi tiếp cũng xui thôi đến cái quần trong cũng chẳng còn".

"Mẹ kiếp, mày ngậm cái miệng quạ đen của mày lại".

Không ai muốn ra về, bọn họ vẫn còn hăng lắm.

Y tá đi kiểm tra phòng bệnh thấy một đám người ngồi chồm hổm trên giường đánh bài la lên: "Giải tán! Giải tán hết cho tôi, đây là bệnh viện chứ không phải sòng bài".

Nhìn những người kia vôi vàng xoay người ra ngoài, Lâm ly cuối cùng cũng giữ được mặt mũi của mình, cởi ra hết eo ơi mất mặt lắm.

Suốt mấy ngày nằm trên giường bệnh viện ăn chơi cuối cùng cô và Bán Hạ cũng xuất viện.

Lúc đang dọn dẹp đồ đạc thì cô nghe thấy nam diễn viên trên ti vi nói: "Nếu đời người có bốn mùa thì trước hai mươi tuổi đều là mùa xuân".

Cô hơi đăm chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, rồi học theo người ta phân chia cuộc sống của mình. Trước hai mươi tuổi của cô xem Kha Vũ là mùa xuân, sau hai mươi lăm tuổi chỉ còn lãnh lẽo, về sau chỉ còn lại mùa đông.

Lúc trước khúc nhạc chủ đạo trong cuộc sống cô luôn độc lai vô vãng, không có xã giao.

Ông trời rõ ràng ưu ái cô, trở về năm mười tám tuổi lần nữa. Mọi thứ đều thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!