Đồ nghiệp chướng! Hắn chỉ nói vài câu mà cô đã thật thà đưa bản kiểm điểm.
Trở lại một đời cô vẫn ngu muội như vậy, bài học của Kha Vũ vẫn còn trước mắt.
Lúc trước Kha Vũ có ngang ngược hống hách nhiều lần từ chối, cô vẫn kiên trì theo đuổi cuối cùng chỉ nhận lại trái đắng. Cô làm hết mọi chuyện vì hắn cuối cùng tên đó nói yêu người khác. Thằng chết bầm!. Nhắc tới là tức!.
Đúng là hồng nhan họa thủy, chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc cô.
Tiết Viễn lúc này vẫn chưa biết mình được xếp vào hàng hồng nhan vẫn cười nói ha ha. Dường như quên mất chuyện lật lọng của mình.
Tên làm màu và tên tự luyến lại gạt cô, nếu muốn chơi thì chúng ta hãy chơi lớn đi!
Thật đáng ghét!.
…
Cô từng lập lời thề cố gắng học tập với giám thị đầu hói, hôm nay lại lần nữa thề thốt với toàn trường sẽ cố gắng học tập.
Lời thề chuyển đến ban một vẫn còn văng vẳng bên tai.
Phải chăm chỉ học tập mới được.
Sau đó giúp Tiết Viễn thoát được nguy hiểm, sau khi cậu ta bình an thì đường ai nấy đi.
…
Trong không khí tĩnh lặng của thư viện, Lâm Ly chọn ngồi góc khuất múa bút thành văn. Sự chăm chỉ này đến trời xanh còn cảm động đến mức trút cơn mưa như vũ bão.
Cảm giác sau lưng có nguy hiểm, Lâm Ly quay lại thì nhìn thấy Kha Vũ hai tay đút túi trong quần, bộ dạng ngầu lòi nhưng cô vẫn có cảm giác hắn đang xù lông muốn đấm cô.
Nét mặt hắn ngông cuồng, âm cuối nâng cao tràn ngập uy hiếp: "Nghe nói cậu muốn chuyển lớp?".
Không phải bây giờ cô đã dừng theo đuổi hắn, tại sao tên này vẫn như âm hồn bất tán theo cô tới cùng!.
Thu lại ánh mắt ngờ vực, Lâm Ly ngẩng đầu nói: "Tôi chuyển lớp hay không mắc mớ gì đến cậu". truyện tiên hiệp hay
Ánh mắt Kha Vũ trầm xuống, cuối đầu lại gần cô hơn, hay tay chống lên bàn như giam cô trong vòm ngực.
Điều này khiến trái tim nhỏ của cô run rẩy, tên điên này muốn làm gì?
Đừng nói là giam cô lại để đánh một trận.
Thế trận vẫn đang giằng cô, như kiểu ai ra tay trước thì trận chiến mới bắt đầu.
Không được, mình phải đánh đòn phủ đầu mới là thượng sách!.
Lâm Ly lúc nãy bắt lấy tay hắn định dùng sức vật ngã đối phương như trong phim kiếm hiệp.
Đáng tiếc!. Tên này mạnh quá! Dùng hết sức lực mà chẳng ăn thua. Ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm như nhìn đứa nhỏ ba tuổi đùa nghịch.
Quyết không để thua!.
Cô thay đổi chiến lược chồm người lại cắn mạnh tay hắn, như chó gặm xương, có chết cũng không nhả.
Kha vũ nắm chặt vai cô muốn đẩy ra, nhưng thấy tinh thần chiến đấu này của cô bất khuất lắm.
"Tôi thấy cậu ba ngày không bị đánh là muốn nhảy lên lật mái ngói".
Dứt lời, hắn dùng sức đẩy đầu cô ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!