Ánh mắt Tiết Viễn nhìn cô chằm chằm: "Thật sao!".
Cô nhỏ giọng ghé sát vào người hắn: "Là thật đó!, mình phải làm gì thì cậu mới tin."
Thấy đối phương đã đi đúng hướng, Tiết Viễn nhỏ giọng vào tai cô: "Vậy cậu cho tôi mượn bản kiểm điểm đi, cho mượn thì tôi mới tin".
Giọng điệu Tiết Viễn vô cùng rộng lượng, cứ như cô cho hắn thì hắn sẽ tin cô.
Trong khi cả thế giới quay lưng thì chỉ có Viễn là luôn tin tưởng cô. Thật cảm động!. Cô ưu tú như thế, ngày ngày chăm chỉ học tập chỉ có Viễn luôn bên cô. Sự chăm chỉ này nào ai thấy được.
Lâm Ly dứt khoát lấy trong túi ra bản kiểm điểm: "Viễn cho cậu mượn".
Cậu ta đi thẳng một mạch lên đọc bản kiểm điểm. Lúc cậu ta mở tờ giấy ra đọc cô đã thấy ngờ ngợ.
Cậu ta điều chỉnh độ cao của mic, bắt đầu đọc:
"Trong tương lai em nhất định sẽ… sẽ". Sắc mặt Tiết Viễn sầm xuống.
[Nhích lại gần, trời ơi đây là chữ của mình. Nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: "Chữ xấu quá". Chữ người khác viết đương nhiên cậu đọc không được rồi, đọc cũng đọc rồi, cô không thể nhào lên dựt lại bản kiểm điểm được. Nể tình cậu là bệnh nhân tôi chăm sóc nhiều năm, cô bắt đầu dịch vụ chăm sóc khách hàng: "Tuân thủ nội quy nhà trường".]
Cậu ta lấy lại tinh thần rất nhanh không chút áy náy: "Tương lai em nhất định sẽ tuân thủ nội quy nhà trường, sau đó.."
Chữ xấu quá, thật sự không thể đọc tiếp, hắn quay lại nhỏ giọng nói với Lâm Ly: "Sao cậu không nhắc tôi".
Lâm Ly:"…". Thôi bỏ đi cô cũng đã 25 tuổi rồi so đo với cậu nhóc 17 tuổi làm gì".
Khóe miệng Tiết Viễn hơi run rẩy biết mình làm chuyện xấu khó tha, chỉ đành cắn răng thấp giọng nói: "Cậu giúp tôi đọc tiếp đi!".
Lâm Ly quay lại nhìn cậu ta: "Hừ! Ranh con".
Sau đó cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiếp…ngày đêm học miệt mài".
Năm phút đồng hồ sau đó gần như Tiết Viễn đọc một đoạn cô đứng bên nhắc một đoạn, rất nhanh hắn đọc xong bản kiểm điểm đứng sang một bên.
Cả hai nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng mới quay đầu đã đối mặt với ánh mắt chết chóc của thầy giám thị.
Lâm Ly bước lên bục cờ, hai tay trống trơn đang run rẩy bẩy.
Mùa đông lạnh giá khó trách tay cô run như vậy, chắc mọi người bên dưới cũng đang run tay. Cô lại tự trấn an bản thân mình lần nữa ai mà chẳng run.
Không được nếu cô đọc giống hắn ta thì lại thêm tội đạo văn, là một người đứng đầu phong trào văn học, đọc hàng ngàn bộ truyện cô không cho phép chuyện ô nhục này xảy ra. Không thể có thêm vết dơ nào nữa.
Cô còn đang khống chế căng thẳng, suy nghĩ nên nói gì để chứng minh lòng thành với Đảng, với Tổ quốc. Thời gian chờ đợi hơi lâu bên dưới đã bắt đầu có những âm thanh ồn ào.
"Có đọc hay không, trời lạnh như vậy còn bắt chúng ta chờ, phiền chết đi thôi".
"Lạnh cóng bà, lát nữa phải cho nhỏ này một trận mới được".
"Nhỏ đó yêu đương đến đơ rồi hả?".
"Tên kia rốt cuộc là thần thánh phuương nào?".
"Yêu quái Lâm Ly, ban 13".
"Ồ".
"Nếu là cô ta thì thú vị đấy, tớ chờ mong cô ta nói gì ghê, ha ha ha ha".
Được rồi dứt khoác thôi, sống chết có số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!