Chương 10: Tự tin mù quáng

"Cô bé Kỳ Ngọc này thành tích rất tốt, cậu ấy rất hiền, là người đẹp trong khối của con nhưng quả thật đáng tiếc…Chỉ cần chào hỏi cậu ấy cậu ấy liền đáp lời."

Sau khi Kỳ Ngọc mất, có mấy nữ sinh đã òa khóc.

Lâm Nguy thì thầm: "Cơ duyên của cô ấy thật tốt, bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Kỳ Ngọc không chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng yêu thích cô bé."

"Vậy Kỳ Ngọc có bạn trai không?"

"Bạn ấy không có bạn trai đâu, cô ấy là nữ thần trong mắt bọn con bạn nam nào dám độc chiếm."

"Bố nhất định phải giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt". Nếu không Tiết Viễn của con phải làm sao đây!

Lâm Nguy gõ gõ bàn ra hiệu cho Kỳ Văn buổi thẩm vấn bắt đầu:" Trước tiên cậu trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!"

Kỳ Văn cắn môi, gật đầu. Khuôn mặt lộ rõ đau buồn sau cái chết của em gái.

"Tối qua từ 12 giờ đến 2 giờ sáng, cậu ở đâu?"

Kỳ Văn sờ sờ cổ: "Tôi…Tôi đang ở ký túc xá đại học "

"Tại sao cậu lại cở ký túc xá trong khi trường đại học gần nhà cậu."

Hắn ta vẫn tiếp tục sờ cổ, trên cổ hắn ta nổi đầy mụn đỏ: "Em gái năm nay lên 12 rất quan trọng, tôi không muốn làm phiền nên đã dọn đến ký túc." Nhường lại phòng mình cho con bé.

"Có ai làm chứng cậu ở ký túc cả đêm không?"

"Có, các bạn cùng phòng có thể làm chứng."

"Hai người có mâu thuẫn gì không?"

Kỳ Văn nghiêng chân cả người dồn hết về phía sau giống như gặp kẻ địch, chỉ muốn ẩn mình đi.

Chuyên gia tâm lý quan sát bên ngoài đều cảm thấy hắn ta có vấn đề tâm lý, tích cách có chút âm trầm.

Lâm Nguy gật đầu, lại gõ gõ trên bàn đang định hỏi thêm thì thấy đối phương kích động đến mức đập bàn.

"Tôi không biết, đừng hỏi nữa, tôi không biết gì hết!" Khóe miệng Kỳ Văn xệ xuống tầm mắt rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, trong một phòng thẩm vấn khác. Bà Kỳ khí thế hiên ngang:"Mấy người có chuyện thắc mắc thì hỏi nhanh lên tôi còn quay về đánh bài." Nhìn bà ta nhàn nhã cứ như nạn nhân không liên quan đến bà ta.

Viên cảnh sát ngồi đối diện liền lên tiếng: "Bà có vẻ không sốt ruột chuyện con gái mình bị sát hại."

Bà ta cười gằn thành tiếng: "Không phải có các anh ở đây rồi sao, dù tôi có lo lắng thì có tìm ra được hung thủ đâu."

Viên cảnh sát đột nhiên hỏi: "Bởi vì con gái bà có bảo hiểm nên nạn nhân sau khi chết bà sẽ hưởng hết đúng không."

Bà ta xoa xoa gáy theo bản năng, trấn tĩnh nói: "Tôi là mẹ nó đương nhiên được hưởng rồi, các anh nói chuyện tốn thời gian quá."

"Buổi tối hôm đó, bà quả thật không nghe thấy động tĩnh gì sao."

"Không có tôi ngủ rất say."

"Nhà hàng xóm nghe thấy tiếng động lạ nên báo cảnh sát chẳng lẽ bà không thấy gì lạ sao?"

Bà ta lại xoa sau gáy: "Làm sao tôi biết được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!